"Ngươi đánh rớt cảnh giới của Nhan Lương xuống Địa Nguyên cảnh?!" Hồng Vân Liệt gào thét, trong con ngươi tóe lên tức giận.

Hắn nâng Trương Nhan Lương lên kiểm tra thương thế, phát hiện thương thế rất nặng, không ngờ còn liên đới đến cả cảnh giới cũng bị đánh rớt xuống Địa Nguyên chi cảnh.

Điều này Hồng Vân Liệt hoàn toàn không thể chịu đựng!

"Cái gì!?"

Lời Hồng Vân Liệt vừa thốt ra lập tức khiến hai vị Phó Viện Trưởng khác đều hoàn toàn biến sắc.

Ngay cả Chu Tử Hoàng cũng có sắc mặt cổ quái nhìn Dạ Huyền bên cạnh.

Người này vậy mà lại đánh rớt cảnh giới của Trương Nhan Lương?!

Giờ khắc này, Khâu Văn Hãn cùng Lỗ Thừa Đức cũng leo lên đạo trường, đứng sau lưng Dạ Huyền, cảnh giác nhìn Hồng Vân Liệt cùng hai vị Phó Viện Trưởng.

"Đánh rớt thì đánh rớt, ngươi lớn tiếng như vậy là sợ kẻ khác không biết sao?" Dạ Huyền không nhịn được liếc mắt một cái.

Hồng Vân Liệt này tốt xấu gì cũng là Viện trưởng Liệt Thiên Thư Viện, lại là Quốc Sư của Liệt Thiên Thượng Quốc, sao lại có cái đức hạnh này?

Với tâm tính thế này còn làm Quốc Sư gì nữa.

Lời nói này của Dạ Huyền không khác nào thừa nhận sự thật cảnh giới của Trương Nhan Lương bị đánh rơi.

"Chuyện này..." Khâu Văn Hãn và Lỗ Thừa Đức hai mặt nhìn nhau.

Dĩ nhiên thật sự đánh rớt?!

Khó trách ngay cả lão gia hỏa Hồng Vân Liệt này cũng thất thố.

Cũng phải, hôm nay đối với Hồng Vân Liệt và toàn bộ Liệt Thiên Thư Viện mà nói, không thể bảo là không thê thảm.

Tám vị cấp Vương Hầu toàn bộ đều bị tiêu diệt!

Sáu đại tân tấn Phong Hầu không nói, dù sao thực lực hơi yếu, lại là người mới, bị thua cũng rất bình thường.

Mà Lâm Phi Viêm rõ ràng bày ra 'vô địch chi tượng', lại bị Dạ Huyền áp chế, sau cùng suýt nữa bị Dạ Huyền trực tiếp đánh chết.

Trương Nhan Lương mạnh nhất lại hoàn toàn không có sức áp chế như người ta tưởng tượng, cơ hồ là bại trong khuất nhục và khốn đốn.

Hiện tại ngay cả cảnh giới cũng bị đánh rớt.

Thảm tới cực điểm.

Hôm nay, trong thế hệ trẻ của Liệt Thiên Thư Viện, Trương Nhan Lương cùng Lâm Phi Viêm tuyệt đối là 'mặt bài'.

Vậy mà hôm nay hai khối 'mặt bài' này đều bị Dạ Huyền đá cho nát bét, Hồng Vân Liệt làm sao không thất thố?

"Đại sư huynh thắng!"

Hoàng Cực Tiên Tông đệ tử lúc này mới phản ứng lại, đều kích động tới cực điểm, ào ào phát ra tiếng hoan hô.

Thắng thật đẹp!

"Đại sư huynh quá lợi hại!" Đám người Đàm Thanh Sơn vẻ mặt kính phục.

Đây chính là Đại sư huynh của bọn họ!

Thủ tịch đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông!

Một số đệ tử vì không thể thấy Dạ Huyền xuất thủ tại Liệt Thiên đạo trường đều đã bù đắp được tiếc nuối vào hôm nay.

Bọn họ đều đã thấy được sự cường đại của Dạ Huyền.

Dạ Huyền xứng đáng để bọn họ hô một tiếng Đại sư huynh!

"Gia hỏa kia..." Lưu Thiên Hạo thần sắc phức tạp.

Mà nhìn về phía Liệt Thiên Thư Viện, bọn họ đều cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Một giây trước, bọn họ còn đang hoan hô cho Trương Nhan Lương.

Kết quả trong nháy mắt, Trương Nhan Lương đã bị đánh bại, động thiên đều bị trảm diệt, liên đới cả cảnh giới cũng bị đánh rớt xuống Địa Nguyên chi cảnh.

Điều này khiến bọn họ cảm giác như 'ăn phải ruồi' vậy, khó chịu tới cực điểm.

"Nói cách khác, lần giao lưu đại hội này chúng ta lại thua rồi..." Có học viên cũ đã tham gia các kỳ giao lưu đại hội trước ủ rũ cúi đầu nói.

Bọn họ đã liên tục vài kỳ không thắng nổi Hoàng Cực Tiên Tông.

Nguyên bản nghe nói lần giao lưu đại hội này Lãnh Dật Phàm không đến vì đã chết, cảm thấy đây là một cơ hội rất lớn cho Liệt Thiên Thư Viện.

Nào ngờ không có Lãnh Dật Phàm lại xuất hiện một Dạ Huyền càng thêm biến thái!

"Không mất mạng đã coi như hắn vận khí tốt, cảnh giới bị đánh rơi không tính là gì." Dạ Huyền thấy Hồng Vân Liệt cứ giận dữ nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhún vai nói: "Vả lại, trận giao lưu đại hội này hình như là ngươi chủ động đề xuất đúng không."

"Hồng Viện trưởng, Hoàng Cực Đế Đạo tàn quyển có phải nên giao ra đây không." Chu Tử Hoàng cũng nhàn nhạt nhìn Hồng Vân Liệt.

Lúc này Hoàng Cực Tiên Tông đã giành được thắng lợi trong giao lưu đại hội, là lúc giao ra vật đặt cược.

Hồng Vân Liệt ôm lấy Trương Nhan Lương, ánh mắt rơi trên mặt Dạ Huyền, hắn nhìn sâu vào Dạ Huyền một cái, trầm giọng nói: "Chúng ta đi."

Oanh ————

Trên người Chu Tử Hoàng đột nhiên bộc phát ra một luồng uy áp kinh khủng 'chấn thiên động địa', ép về phía Hồng Vân Liệt, chậm rãi nói: "Hồng Viện trưởng định lật lọng sao?"

Khâu Văn Hãn và Lỗ Thừa Đức cũng lạnh lùng nhìn về phía người của Liệt Thiên Thư Viện.

Thua rồi cứ thế đi sao? Thật khôi hài.

"Nhạc phụ, người tính sót vài người rồi." Ngược lại Dạ Huyền mặt bình tĩnh nói.

"Hả?" Chu Tử Hoàng hơi sững sờ, chốc lát sau mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm Hồng Vân Liệt, rồi đột nhiên cười rộ lên: "Hồng Vân Liệt à Hồng Vân Liệt, bổn tông cứ nghĩ ngươi tốt xấu gì cũng là một bậc Quốc Sư, đại diện cho Liệt Thiên Thượng Quốc và Liệt Thiên Thư Viện, sẽ không làm chuyện gì không biết xấu hổ."

"Hiện tại xem ra là bổn tông đã đánh giá cao ngươi rồi."

"Tất cả ra đây đi!" Chu Tử Hoàng đột nhiên giậm chân một cái.

Ầm ầm ————

Một tiếng vang lớn.

Đạo trường Vạn Thịnh Sơn cũng không xuất hiện dị biến gì.

Nhưng mà tại một số đỉnh núi bên ngoài Vạn Thịnh Sơn đột nhiên phát ra rung động mạnh.

"Kiệt kiệt kiệt khặc, giao lưu đại hội của Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện sớm đã nghe danh.

Hôm nay gặp mặt còn đặc sắc hơn trong lời đồn a!"

Một âm thanh tựa như cú đêm vang lên, khiến người ta nổi da gà.

Tại đỉnh núi u tối, đột nhiên lao ra từng bóng đen lơ lửng trên không trung.

Ước chừng hơn trăm người.

Mỗi người đều mặc dạ hành y, toàn thân bao phủ trong bóng tối.

Dạ hành y này lại khác với dạ hành y bình thường, chính là do luyện khí đại sư đặc biệt luyện chế thành, có thể giúp người mặc che giấu khí tức, tránh được thần thức cảm ứng của tu sĩ khác.

Phẩm cấp dạ hành y càng cao, khả năng che chắn thần thức càng mạnh.

Đây cũng là lý do vì sao Chu Tử Hoàng hoàn toàn không cảm ứng được phục kích ở bốn phía.

Bất quá, dạ hành y những người này mặc lại có thể che giấu được thần thức cảm ứng của Chu Tử Hoàng, đủ để chứng minh mỗi bộ dạ hành y đều phi thường trân quý, giá trị không nhỏ.

Ước chừng hơn trăm người, vừa nhìn liền biết lai lịch những gia hỏa này phi thường.

"Chuyện gì xảy ra?!" Đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện đều có chút bối rối, bị biến cố đột ngột này làm kinh động.

"Huyền Ma chỗ, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa." Chu Tử Hoàng hơi híp mắt lại, trong con ngươi mang theo một tia sát ý kinh người.

"Hồng Viện trưởng thật lợi hại đấy, vậy mà lại cấu kết với tam đại tu luyện thánh địa xung quanh Hoàng Cực Tiên Tông ta." Chu Tử Hoàng nhìn về phía Hồng Vân Liệt, nhàn nhạt nói.

Trên nét mặt Hồng Vân Liệt mang theo một tia tức giận, hắn nhìn về phía Dạ Huyền, giọng nói lại nhàn nhạt: "Nếu tông của ngươi ngoan ngoãn chịu thua trong lần giao lưu đại hội này, thì cũng sẽ không có màn này xuất hiện."

Chu Tử Hoàng cười cười, nụ cười rất lạnh, nói: "Nói vậy là còn trách tông ta thắng sai sao?"

"Chu Tông Chủ, lời của lão hồ ly Hồng Vân Liệt này ngươi cũng tin sao? Cứ cho là các ngươi thắng, hôm nay các ngươi vẫn không cách nào rời khỏi nơi này." Người áo đen vừa phát ra tiếng cười như cú đêm kia nói.

Thanh âm hắn vừa vang lên, lập tức khiến người ta cảm thấy toàn thân phát lạnh, nổi da gà.

Không cần nghĩ cũng biết người này tuyệt không phải kẻ lương thiện!

Hồng Vân Liệt khẽ lắc đầu nói: "Nếu là Liệt Thiên Thư Viện ta thắng, vậy thì Liệt Thiên Thư Viện ta cũng sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà hiện tại..."

"Các ngươi cũng muốn tham gia vào thật sao?" Chu Tử Hoàng nhàn nhạt nhìn Hồng Vân Liệt.

Hồng Vân Liệt giao Trương Nhan Lương cho một vị Phó Viện Trưởng bên cạnh, râu tóc khẽ động, trên khuôn mặt thương lão hiện lên sát ý lạnh lùng: "Thật không dám giấu giếm, lão phu đến cả Hoàng Cực Đế Đạo tàn quyển cũng không mang theo."

"Mặt khác, ngươi thật sự cho rằng sự kiện ở Hoàng thành một tháng trước cứ thế cho qua sao?"

"Nhân Hoàng bệ hạ có lệnh, thắng thì không tham dự, thua thì phải giết Dạ Huyền."

Hồng Vân Liệt thần sắc lạnh lùng.

"Chậc chậc chậc, xem ra người của Liệt Thiên Thượng Quốc các ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ, ngay cả lời lão tổ nhà mình nói cũng không nghe." Dạ Huyền cười híp mắt nói.

Một tháng trước, Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thượng Quốc suýt nữa đã đánh nhau.

Nhân Hoàng và Chu Tử Hoàng cũng đã giằng co.

Sau đó lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc lên tiếng, lúc này cuộc chiến đó mới lắng xuống.

Mà bây giờ Hồng Vân Liệt này lại mang theo ý chỉ của Nhân Hoàng muốn giết Dạ Huyền.

Điều này không nghi ngờ gì chính là vi phạm lời của lão tổ Liệt Thiên Thượng Quốc.

Cách làm bực này quả thực khiến Dạ Huyền cảm thấy khinh thường.

Đường đường Liệt Thiên Thượng Quốc vậy mà lại tệ đến mức này.

"Nguồn cơn của tất cả chuyện này đều là ngươi!" Hồng Vân Liệt nhìn chăm chú Dạ Huyền, gằn từng chữ: "Nếu không phải ngươi, Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thượng Quốc đã không đến mức trở mặt."

"Nếu không phải ngươi, sự kiện kia một tháng trước cũng sẽ không phát sinh, Liệt Thiên Thượng Quốc ta cũng không đến nỗi tổn thất năm vị thâm niên Phong Hầu."

"Nếu không phải ngươi, hôm nay chính là Liệt Thiên Thư Viện ta thắng lợi, mà Liệt Thiên Thư Viện ta cũng không đến nỗi rơi vào vũng bùn này!"

"Tất cả chuyện này đều là do ngươi!" Hồng Vân Liệt trầm giọng nói.

Mấy câu nói này cũng coi như đã nói rõ ràng sự tình.

Liệt Thiên Thượng Quốc phải giết Dạ Huyền.

Bởi vì Dạ Huyền đã làm quá nhiều chuyện tổn hại đến lợi ích của Liệt Thiên Thượng Quốc.

Liệt Thiên Thượng Quốc không cho phép Dạ Huyền sống tiếp.

Nhân Hoàng không cho phép Dạ Huyền sống tiếp!

"Vậy ta, Dạ Huyền, hôm nay liền đứng ở đây, xem các ngươi làm thế nào giết được ta." Dạ Huyền cười ha hả nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play