"Nhan Lương biết không ai nhìn thấy ta, nhưng Nhan Lương cảm thấy rằng phải nghịch thế mà lên, đó mới là việc tu sĩ chúng ta nên làm!"

Trương Nhan Lương mặt thản nhiên, ra vẻ một bậc quân tử thẳng thắn vô tư, không lo không sợ.

Mấy câu nói tức khắc khiến cho học viên bên phía Liệt Thiên Thư Viện đều kính phục không thôi, liên tục cảm thán nói:

"Không hổ là Đại sư huynh, không sợ cường địch, vượt khó tiến lên, quả là tấm gương cho chúng ta!"

Tất cả mọi người đều tán thưởng không thôi.

Không ít đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều bị thái độ của Trương Nhan Lương làm cho cảm nhiễm, trong mắt ánh lên vẻ kính nể.

"Trương Nhan Lương này là vì sĩ diện nên mới nhận lời, bây giờ không thể đổi ý nên mới nói ra những lời này để vãn hồi hình tượng trong lòng mọi người đây mà."

Chu Hiểu Phi cũng lộ vẻ mặt cổ quái, nhỏ giọng nói: "Như vậy, coi như hắn thua Đại sư huynh, bên phía Liệt Thiên Thư Viện cũng không ai nói được gì hắn."

"Với lại, chẳng phải Đại sư huynh của chúng ta đang vượt cấp chiến đấu sao? Sao lại làm như thể tên kia mới là người đang vượt cấp chiến đấu vậy..."

Những lời này của Chu Hiểu Phi tuy giọng không lớn, nhưng người có mặt tại đây đều là tu sĩ, sao có thể không nghe được?

Trong nháy mắt, các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều vô cùng ngạc nhiên, tỉ mỉ ngẫm lại một phen, dường như đúng là như vậy thật!

Trong lúc nhất thời, những đệ tử vốn còn ôm lòng kính trọng đối với Trương Nhan Lương đều lộ vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.

Không nhìn ra nha, tên kia lại gian trá như vậy.

Đừng nói là đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, ngay cả học viên Liệt Thiên Thư Viện sau khi nghe những lời đó cũng đều lộ vẻ mặt cổ quái, không biết nên nói gì cho phải.

Dù sao thì lời Chu Hiểu Phi nói quả thật quá có lý.

"Hiểu Phi này." Ngay cả Dạ Huyền cũng không nhịn được âm thầm bật cười.

Bất quá, Hiểu Phi nói quả thực có lý.

Trương Nhan Lương vừa rồi rõ ràng là muốn thể hiện trước mặt Ấu Vi, đầu óc nóng lên liền đồng ý, lại còn làm bộ làm tịch nói nhiều lời như vậy, làm như bản thân thực sự cao thượng lắm không bằng.

Thực tế thì sao, tay giấu trong tay áo bào đang khẽ run.

Nếu có người nói Trương Nhan Lương trong lòng lúc này không sợ Dạ Huyền, thì đúng là nói dối.

Như vậy mà gọi là không sợ sao?

Lúc này, Trương Nhan Lương có chút không nén được giận, khí thế vốn tích góp được một chút giờ đã tan biến sạch, hắn chỉ có thể nghiêm mặt nhìn Dạ Huyền, trầm giọng nói: "Đến đánh đi!"

Lúc này đã không còn cách nào khác, chỉ có một trận chiến!

"Không sao cả, ngươi cứ chuẩn bị phòng ngự cho tốt trước đi." Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói.

"Ngươi!" Trương Nhan Lương nghe vậy tức khắc giận dữ.

Dạ Huyền này là hoàn toàn xem thường hắn sao?!

Rất tốt, ngươi đã ngông cuồng như thế, vậy ta sẽ cho ngươi thua một cách triệt để!

Trương Nhan Lương thầm nghĩ trong lòng.

Hắn không từ chối yêu cầu của Dạ Huyền.

Ngươi đã bảo ta chuẩn bị phòng ngự cho tốt thì ta cứ làm tốt là được, dù sao điều này cũng có lợi cho hắn.

"Lên!" Trương Nhan Lương hai tay kết ấn, vỗ nhẹ vào hư không.

Ầm ầm ———— Ngay sau đó, trước người Trương Nhan Lương đột nhiên hiện lên lơ lửng một bức tường thần bằng bạch ngọc dày chừng ba thước.

Chưa dừng lại ở đó, toàn thân Trương Nhan Lương, đạo văn bạch ngọc khuấy động, xoay tròn tạo thành một cái đỉnh ngọc ba chân, bảo vệ hắn bên trong.

"Đây là bạch ngọc thần thuẫn và bạch ngọc thần đỉnh của Đại sư huynh!" Có học viên Liệt Thiên Thư Viện kinh hô.

"Nghe đồn bạch ngọc thần thuẫn và bạch ngọc thần đỉnh của Đại sư huynh có thể ngăn cản được một kích toàn lực của cường giả Phong Vương đỉnh phong, đây là thủ đoạn phòng ngự đỉnh cấp, xem ra Đại sư huynh đã quyết tâm rồi!"

"Không quyết tâm sao được, dù sao Dạ Huyền kia nắm giữ kiếm ý đại thành, đó chính là đại diện cho Kiếm Đạo tông sư, không ngờ tên kia lại là một vị Kiếm Đạo tông sư!"

"Người này thực sự là Kiếm Đạo tông sư sao? Vì sao ngay cả một thanh kiếm cũng không có?" Cũng có người nhỏ giọng nói.

Chỉ có điều không ai để ý đến hắn.

Bất quá, Dạ Huyền thật sự không phải là Kiếm Đạo tông sư.

Cái gọi là kiếm ý đại thành chỉ là cách gọi của những người này mà thôi.

Chỉ có Dạ Huyền trong lòng rất rõ ràng, đây chỉ là một loại thủ đoạn công kích của bản thân mà thôi.

Đương nhiên, mặc dù không phải Kiếm Đạo tông sư, nhưng số lượng Kiếm Đế mà Dạ Huyền dạy dỗ ra không phải là ít, bản thân hắn lý giải về kiếm đạo còn đáng sợ hơn những Kiếm Đế đó.

Kiếm Đạo tông sư đối với người khác mà nói có lẽ là vinh dự.

Nhưng đối với Dạ Huyền mà nói, đó lại là xem thường hắn.

"Xong chưa?" Dạ Huyền nhìn về phía Trương Nhan Lương, bình tĩnh hỏi.

"Chưa vội!" Trương Nhan Lương đáp một câu, ngay sau đó trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một kiện bảo giáp lưu chuyển ánh sáng mờ ảo.

Ngay sau đó, Trương Nhan Lương mặc bảo giáp lên người.

"Tên Trương Nhan Lương này cũng quá không biết xấu hổ đi!"

Thấy cảnh tượng này, các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều lộ vẻ mặt không nói nên lời.

Trương Nhan Lương này quả thực quá không biết xấu hổ, lại còn dùng cả linh khí!

Đừng nói là Hoàng Cực Tiên Tông, ngay cả học viên Liệt Thiên Thư Viện cũng cảm thấy có chút đỏ mặt.

Vị Đại sư huynh này vừa mới nói cứng như vậy, sao bây giờ lại tỏ ra sợ sệt thế này...

Sợ sệt quá rồi...

Không khỏi khiến bọn họ càng cảm thấy lời Chu Hiểu Phi nói có lý.

Ngược lại, trên đài cao của đạo trường, Hồng Vân Liệt thấy cảnh này lại lộ ra nụ cười: "Thế mới đúng chứ."

May mắn, may mắn, Trương Nhan Lương này cuối cùng cũng thông suốt, biết sự đáng sợ của kiếm ý đại thành mà thi triển nhiều thủ đoạn phòng ngự như vậy.

"Đây quả là có phong phạm của Liệt Thiên Thư Viện đây." Chu Tử Hoàng nói giọng không mặn không nhạt.

Hồng Vân Liệt cười ha hả nói: "Cái gọi là 'binh bất yếm trá', huống chi đây là do con rể ngươi tự mình yêu cầu."

Chu Tử Hoàng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng mơ hồ cảm thấy lần này Dạ Huyền có chút khinh địch.

Nếu thật sự để Trương Nhan Lương này chuẩn bị xong toàn bộ phòng ngự, một kiếm của Dạ Huyền thật sự có thể thắng sao?

Thế cục vốn đang sáng tỏ lại trở nên khó lường.

Trước mắt bao người, Trương Nhan Lương đầu tiên là thi triển bạch ngọc thần thuẫn, ngay sau đó lại là bạch ngọc thần đỉnh, cộng thêm một kiện bảo giáp, bên trong lại mặc thêm một bộ nội giáp.

Sau đó, Trương Nhan Lương lại thi triển một loại đạo pháp phòng ngự không biết lấy từ đâu, toàn thân bao phủ bởi từng lớp từng lớp khải giáp tựa như nham tương.

Lần này, cả người Trương Nhan Lương đều bị bao bọc kín mít.

Chờ đến lúc Trương Nhan Lương chuẩn bị xong xuôi, Dạ Huyền thậm chí buồn ngủ muốn gật gù.

Ngáp một cái, Dạ Huyền dụi dụi mắt, bĩu môi nói: "Ta để ngươi chuẩn bị phòng ngự không phải vì phòng ngự của ngươi có thể đỡ được một kiếm của ta, mà là vì toàn bộ phòng ngự của ngươi trong mắt ta đều chỉ là gạch ngói vụn."

"Cho nên ngươi có chuẩn bị thêm nữa thật cũng chẳng có tác dụng gì."

Sớm biết Trương Nhan Lương này có cái đức hạnh như vậy, hắn đã lười chẳng buồn để Trương Nhan Lương chuẩn bị, trực tiếp một kiếm chém tới rồi.

Cuối cùng, sau khi lại thêm vào mấy tầng phòng ngự nữa, Trương Nhan Lương tự tin hơn gấp trăm lần, nói: "Ta chuẩn bị xong rồi, đến đây đi!"

"Cuối cùng cũng tới rồi sao!"

Lần này, đệ tử hai bên đều căng thẳng.

Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng tới!

Dạ Huyền lại ngáp một cái, rồi tập trung tinh thần, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, sâu thẳm, trong con ngươi lộ ra một nét lạnh lùng.

Ầm!

Kiếm ý trên người Dạ Huyền này càng lúc càng sâu.

Kiếm ý kinh khủng ngút trời, vọt thẳng ra khỏi đạo trường Vạn Thịnh Sơn, xé toạc một lỗ thủng thật lớn trên tầng mây nơi khung trời.

Giờ này khắc này, trời đã bắt đầu tối.

Nhưng sau khi kiếm ý của Dạ Huyền ngút trời, dường như trời lại trở nên sáng sủa hơn không ít.

Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Dạ Huyền.

Trận quyết định thắng bại cuối cùng của đại hội giao lưu này đã tới!

"Khí thế trên người Dạ Huyền đang không ngừng tăng vọt!"

Mọi người tập trung nhìn Dạ Huyền, phát hiện khí thế trên người hắn đang tăng vọt điên cuồng!

"Làm sao có thể?!"

Tất cả mọi người đều chấn động.

Tình cảm là trước đó Dạ Huyền bày ra kiếm ý đại thành vẫn chưa phải là đỉnh phong sao!?

Rầm rầm rầm ———— Kiếm ý trên người Dạ Huyền phảng phất như không có điểm dừng, tăng vọt điên cuồng!

Bên cạnh người Dạ Huyền, trong hư không hiện ra từng đạo bóng kiếm khí bay lượn.

Khanh khanh khanh khanh ————

"Hả?" Đàm Thanh Sơn phát hiện phi kiếm trong vỏ kiếm của mình vậy mà lại rung lên bần bật, phảng phất như bị thứ gì đó dẫn dắt, muốn bay ra ngoài!

Khanh khanh khanh ———— Không chỉ Đàm Thanh Sơn, mà kiếm của tất cả mọi người trong toàn bộ đạo trường Vạn Thịnh Sơn đều vào giờ khắc này rung lên bần bật, dường như muốn tự động ra khỏi vỏ bay về phía Dạ Huyền!

"Đây là chuyện gì xảy ra?!" Tất cả mọi người đều hoảng sợ bất an.

"Hắn chẳng lẽ có Kiếm Linh Chi Thể?!" Hồng Vân Liệt trừng lớn hai mắt.

Vạn kiếm trong thiên hạ đều vào giờ khắc này quy phục trước Dạ Huyền.

Dưới vạn ánh mắt đổ dồn, Dạ Huyền ánh mắt yên tĩnh, giơ tay phải lên, trên kiếm chỉ có một đạo kiếm khí nhỏ như tơ nhện đang lượn lờ.

"Khởi Thủ Hám Thiên Môn."

Dạ Huyền chậm rãi nói.

Ầm ầm ———— Trên khung trời, dường như có một tòa môn hộ vạn cổ bị bạo lực đánh mở tung, bộc phát ra một luồng khí thế kinh người.

Một luồng uy thế vô hình từ trên trời giáng xuống, đè ép tất cả mọi người không ngẩng đầu lên được!

Dạ Huyền cũng không dừng động tác lại, hắn nhìn thẳng Trương Nhan Lương đang dừng trên không trung chờ đợi hắn xuất kiếm, kiếm chỉ chém ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play