"Lâm Phi Viêm sư huynh thật sự bại rồi..."

Các học viên của Liệt Thiên Thư Viện đều khó có thể tin được.

Lâm Phi Viêm đã mang đến cho bọn họ quá nhiều kinh hỉ, bọn họ rất khó tưởng tượng được một vị sư huynh mạnh mẽ như vậy lại bị Dạ Huyền đánh bại, hơn nữa còn thảm hại đến thế!

Điều này thật sự khiến bọn họ cảm thấy khó chấp nhận.

"Vừa rồi Lâm Phi Viêm sư huynh rõ ràng sắp bắt đầu phản công, sao lại đột ngột biến thành thế này?"

Có học viên phát ra tiếng gào thét không cam chịu.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có cảm giác như trời đất sắp hủy diệt vậy." Cũng có người cảm thấy vẫn còn sợ hãi.

Vào khoảnh khắc vừa rồi, dị tượng kinh khủng đó dường như muốn hủy diệt cả đạo trường Vạn Thịnh Sơn.

"Theo ta thấy, chính vì dị tượng vừa rồi mới khiến Lâm Phi Viêm sư huynh thua." Có người trầm tư nói.

"Đúng vậy, dị tượng kinh khủng đó mang theo áp lực không thể giải thích được đè lên người chúng ta, khiến ta hoàn toàn không thở nổi."

"Nhất định là Dạ Huyền lợi dụng lúc Lâm Phi Viêm sư huynh bị trấn áp để tập kích, cho nên mới thắng được!" Có người phẫn nộ quát.

Lời nói này khiến cho không ít học viên Liệt Thiên Thư Viện đều cảm thấy tức giận.

Tên Dạ Huyền này thật quá đáng ghét, lại dám tập kích!

Nhưng có một bộ phận học viên bình tĩnh không nói gì, mà là nhìn về phía Dạ Huyền ở chính giữa đạo trường, âm thầm suy tư.

Nếu thật sự như những người đó nói, Lâm Phi Viêm bị dị tượng trấn áp, thì Dạ Huyền chắc chắn cũng bị trấn áp mới đúng, làm sao có thể thực hiện tập kích được?

Đây là một nghi điểm lớn nhất.

Chỉ là dị tượng kia vì sao xuất hiện thì không thể nào biết được.

Mà sự thật chính là Lâm Phi Viêm đã bị Dạ Huyền đánh bại.

Điều này khiến không ít người cũng lớn tiếng hô tiếc nuối.

Cửu giai Hư Thần Giới Hỏa Kỳ Lân của Lâm Phi Viêm mới vừa bày ra, vậy mà lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn thế này.

Bọn họ vốn đang muốn xem thử Hư Thần Giới Chi Linh cửu giai có thể thể hiện phong thái đến mức nào.

Hiện tại xem ra là không có hy vọng rồi.

"Đại sư huynh thắng rồi!"

Mà nhìn về phía Hoàng Cực Tiên Tông thì ai nấy đều mừng rỡ không thôi.

Lâm Phi Viêm thật sự bị đánh bại rồi.

Mặc dù không biết lúc dị tượng phát sinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định là Dạ Huyền thật sự đã thắng trận đấu này.

Là trực tiếp đánh áp đảo Lâm Phi Viêm!

Nhìn bộ dạng thê thảm của Lâm Phi Viêm, phỏng chừng không có mấy tháng thì đừng nghĩ xuống giường.

Trên võ đài, Dạ Huyền vẫy vẫy tay, ánh mắt yên tĩnh, hướng về phía Liệt Thiên Thư Viện, nhàn nhạt nói: "Người của Liệt Thiên Thư Viện, chỉ cần muốn, đều có thể lên đây giao đấu."

Hôm nay đã gần đến cuối buổi giao lưu đại hội, đánh từng trận một quả thực có chút lãng phí thời gian.

"Thật là tự cao!"

Mấy lời này của Dạ Huyền tức khắc khiến cho rất nhiều học viên Liệt Thiên Thư Viện vốn đã tức giận càng thêm phẫn nộ, gào thét muốn lật đổ Dạ Huyền.

Bất quá bọn họ tuy miệng thì hùng hổ, nhưng thân thể lại rất thành thật, không người nào dám lên sàn.

Trong trận chiến giữa Dạ Huyền và Lâm Phi Viêm, bọn họ đã nhận rõ thực lực của Dạ Huyền.

Tên kia tuy dựa vào tập kích thắng Lâm Phi Viêm, nhưng thực lực bản thân tuyệt đối cũng là cấp bậc Phong Vương.

Bọn họ thật sự nếu lên sân khấu khiêu chiến người này, đó chính là hành vi thuần túy tìm chết!

"Đại sư huynh."

Không hẹn mà gặp, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Trương Nhan Lương.

Lá vương bài cuối cùng của Liệt Thiên Thư Viện chính là Trương Nhan Lương.

Nếu như ngay cả Trương Nhan Lương cũng đánh không lại, vậy thì Liệt Thiên Thư Viện thật sự có thể nói là hết hy vọng rồi.

"Đại sư huynh, chúng ta cùng lên đi." Sáu vị Phong Hầu mới nổi của Liệt Thiên Thư Viện dường như tức không nhịn nổi, nói như vậy.

Trương Nhan Lương nhìn Dạ Huyền ở giữa đạo trường, hơi híp mắt lại, chậm rãi nói: "Ta một mình lên là được, các ngươi lên chỉ tổ bị thương thôi."

Trong lúc nói chuyện, Trương Nhan Lương chậm rãi đứng dậy.

Thấy hành động của Trương Nhan Lương, các học viên Liệt Thiên Thư Viện đều kích động.

"Đại sư huynh muốn lên sàn rồi, lần này chắc chắn có thể xử lý tên kia!"

"Xem hắn còn dám kiêu ngạo không!"

"Tuy đã đánh bại Lâm Phi Viêm sư huynh, nhưng người mạnh nhất thế hệ trẻ của Liệt Thiên Thư Viện chúng ta chính là Đại sư huynh!"

"..."

Rất nhiều học viên Liệt Thiên Thư Viện đều kích động không thôi.

"Tên kia muốn lên sàn sao?" Một số đệ tử cũ của Hoàng Cực Tiên Tông đã từng tham gia các kỳ giao lưu đại hội trước đây đều có thần sắc ngưng trọng.

Người khác không biết, nhưng bọn họ thì vô cùng rõ ràng.

Trương Nhan Lương này chính là đệ nhất nhân danh xứng với thực trong thế hệ trẻ của Liệt Thiên Thư Viện.

Trong các kỳ giao lưu đại hội trước đây, ngay cả Thánh nữ Chu Ấu Vi cũng từng thua trong tay hắn.

Chỉ có Đại sư huynh Lãnh Dật Phàm trước đây mới có thể trấn áp được người này.

Nhưng bây giờ Đại sư huynh của bọn họ đã đổi thành Dạ Huyền.

Biểu hiện của Dạ Huyền cũng khiến tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn.

Chỉ là đối mặt với đệ nhất nhân của đối phương, Dạ Huyền còn có thể tạo ra kỳ tích nữa không?

Không ai biết được.

Dù sao Trương Nhan Lương là cấp bậc Phong Vương chân chính, chứ không phải Phong Hầu.

Thực lực của kẻ như vậy tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả Lâm Phi Viêm!

Trương Nhan Lương phi thân đáp xuống đạo trường, bạch y tung bay, phong thái như một bậc quân tử khiêm tốn, hắn mỉm cười nói: "Nói thật, ta chưa từng nghĩ mình còn có cơ hội lên sân."

"Vào khoảnh khắc Lâm Phi Viêm mở ra Thần Môn, ta đã cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ bại."

"Chỉ là không ngờ dị tượng đột nhiên xuất hiện, ngươi đã lợi dụng điều này để đánh bại Lâm Phi Viêm."

Trương Nhan Lương nhìn Dạ Huyền, nhẹ giọng nói.

Theo Trương Nhan Lương, Dạ Huyền có thể đánh bại Lâm Phi Viêm cũng là vì dị tượng đột ngột xuất hiện.

Không ai nghĩ tới dị tượng bất ngờ lay động toàn bộ Nam Vực lại là do một cước kia của Dạ Huyền.

"Chỉ một mình ngươi thôi sao?"

Thấy chỉ có một mình Trương Nhan Lương lên sân, Dạ Huyền hơi nhíu mày.

Trương Nhan Lương ung dung cười nói: "Một mình ta là đủ rồi, dù sao bọn họ có lên cũng không phải là đối thủ của ngươi."

"Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, thắng lợi của buổi giao lưu đại hội lần này sẽ thuộc về Hoàng Cực Tiên Tông."

"Đương nhiên, ngươi không thể nào làm được điều đó."

Trương Nhan Lương mỉm cười, thẳng thắn nói.

"Ngươi nói nhảm còn nhiều hơn cả tên Lâm Phi Viêm kia." Dạ Huyền nói giọng bình thản.

Người này so với Lâm Phi Viêm còn ngạo mạn hơn.

Trương Nhan Lương cũng không tức giận, mà bình tĩnh nói: "Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng ngươi dù sao cũng là phu quân của Chu sư muội, ta sẽ cố hết sức không đánh vào mặt ngươi."

"Nhưng những chỗ khác thì ta không thể bảo đảm."

"Dù sao ta vẫn luôn yêu mến Chu sư muội, thật sự không thể chịu đựng được nàng hoàn mỹ không tì vết lại bị một kẻ như ngươi làm vấy bẩn."

Trong lúc nói chuyện, trong con ngươi Trương Nhan Lương hiện lên một tia u ám.

Đôi mắt Dạ Huyền bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Xem ra lại là một kẻ giống như Triệu Ngọc Long..."

"Thời gian nói nhảm kết thúc." Trương Nhan Lương cũng không để ý Dạ Huyền nói gì, thần sắc hắn trở nên nghiêm túc.

Ngay sau đó, Trương Nhan Lương vung tay áo, hai tay chắp lại, cao giọng nói rõ ràng:

"Liệt Thiên Thư Viện, Trương Nhan Lương."

Ầm ———— Tiếng nói vừa dứt, một luồng uy áp kinh khủng đến cực điểm từ trên người Trương Nhan Lương tỏa ra.

Giống như có mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, mang theo áp lực khiến người ta khó có thể chịu đựng.

Vù ———— Trên võ đài đột nhiên có gió lớn nổi lên.

Thổi mạnh đến mức các đệ tử ở hai bên đạo trường đều không mở nổi mắt.

"Mạnh quá, đây là uy áp cấp bậc Phong Vương sao?!"

Tất cả mọi người đều thầm kinh hãi trong lòng.

Đây mới là cấp bậc Phong Vương chân chính!

Là tồn tại cấp bậc Phong Vương duy nhất trong hàng ngũ đệ tử của cả hai bên!

Uy áp bộc phát ra quả thực khiến người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng!

Trên đài cao của đạo trường, Chu Tử Hoàng và Hồng Vân Liệt đã chấm dứt tranh chấp, đều đang nhìn chăm chú vào hai người trên võ đài.

Trận chiến này liên quan đến người chiến thắng cuối cùng của buổi giao lưu đại hội lần này.

Bên nào thắng sẽ đại diện cho phe đó giành được thắng lợi trong buổi giao lưu đại hội lần này.

Mà bên thua dĩ nhiên phải thừa nhận hậu quả của thất bại.

Cảm nhận được uy áp Phong Vương mênh mông không gì sánh được, ánh mắt Dạ Huyền vẫn yên tĩnh lạ thường.

Nói đi cũng phải nói lại, thứ hắn không sợ nhất chính là uy áp.

Huống chi hắn còn có Vạn Cổ Đế Hồn.

Chỉ riêng Đạo Thể cũng đủ để chịu đựng được uy áp cấp bậc Phong Vương.

Nếu như vận dụng Vạn Cổ Đế Hồn, thì đừng nói là uy áp cấp Phong Vương, cho dù là tồn tại cường đại hơn nữa cũng không cách nào dùng uy áp để khiến Dạ Huyền cúi đầu.

Cho dù uy áp cấp Phong Vương có dời non lấp biển phóng ra, ta vẫn đứng vững không động.

Dạ Huyền giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung nhẹ.

Vù ———— Giữa không trung đột nhiên xuất hiện từng giọt nước lớn bằng hạt đậu.

Bên trong giọt nước có những tia sét nhỏ bé lập lòe.

"Hả? Lại không chịu ảnh hưởng bởi uy áp của ta?" Trương Nhan Lương có chút kinh ngạc, bất quá tuy trong lòng kinh ngạc nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nhìn Dạ Huyền thi triển thần thông đạo pháp, Trương Nhan Lương không hề sợ hãi, hai tay nhanh chóng kết ấn, khẽ quát: "Bạch Ngọc Thủ."

Vù vù ———— Sau một khắc, hai tay Trương Nhan Lương lại nhanh chóng biến thành màu trắng, giống như bạch ngọc, lấp lánh chói mắt.

Sau khi thi triển Bạch Ngọc Thủ, Trương Nhan Lương tung người nhảy lên, cả người bay lên thật cao, mười ngón tay bắn ra.

Vèo vèo vèo ———— Mười đạo chỉ kình phá không bay tới!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play