"Cho ngươi một cơ hội kích phát Chiến Thần Chi Thể."
Lời nói nhẹ nhàng của Dạ Huyền lập tức khiến Lâm Phi Viêm rùng mình, hắn không biết Dạ Huyền muốn làm cái gì.
Nhưng hắn biết nếu bản thân không kích phát Chiến Thần Chi Thể thì rất có thể sẽ mất mạng!
Ầm!
Lâm Phi Viêm không dám do dự chút nào, nhanh chóng kích phát Chiến Thần Chi Thể, là kích thích ra thực lực mạnh nhất của mình!
"A ————"
Nhưng mà, vừa mới kích phát Chiến Thần Chi Thể, Lâm Phi Viêm liền hét lên một tiếng kinh hãi.
Dạ Huyền đi tới phía sau Lâm Phi Viêm, hai tay nắm lấy hai chân hắn, chậm rãi nhấc lên.
Ầm!
Giữa tiếng hét kinh hãi của Lâm Phi Viêm, Dạ Huyền nhấc hắn lên rồi hung hăng đập xuống đất.
Phát ra tiếng nổ rung trời.
Mặt đất cũng đột nhiên rung lên.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người trên đạo trường Vạn Thịnh Sơn đều hoàn hồn, nhìn về phía đạo trường.
"Mẹ nó!"
Khi thấy cảnh tượng trên đạo trường, bọn họ đều sững sờ!
Mẹ nó!
Lâm Phi Viêm bị Dạ Huyền xách lên đập xuống đất một cách điên cuồng!
Phát ra tiếng nổ rầm rầm rầm!
Vô cùng có tiết tấu!
Bọn họ còn nghe được Dạ Huyền vừa đập vừa nói gì đó.
"Không phải thích tỏ tình với vợ ta sao?"
"Tới."
"Tiếp tục tỏ tình đi."
Đây chính là những lời mà bọn hắn nghe được.
Lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.
Mẹ nó chứ, Dạ Huyền này sao lại có thù tất báo như vậy.
Khoan đã! Sao Dạ Huyền lại có thể treo ngược Lâm Phi Viêm lên đánh thế?!
Lúc này mọi người mới phát hiện ra một sự thật kinh người.
"Ngọa Tào, Ngọa Tào, Ngọa Tào, Lâm Phi Viêm bị Đại sư huynh đánh bại rồi!?"
Rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều kích động nhảy cẫng lên.
Lưu Thiên Hạo thấy cảnh đó, khóe miệng co giật liên hồi.
"Mẹ nó, Dạ Huyền này quá biến thái, ta phải suy nghĩ xem có nên đối đầu với hắn không..." Lưu Thiên Hạo lẩm bẩm.
Tên kia lại có thể đánh bại Lâm Phi Viêm trong lúc bọn hắn còn đang thất thần.
Chưa kể bây giờ còn đang giày vò hắn như vậy ngay trước mặt người của Liệt Thiên Thư Viện, hoàn toàn không coi Lâm Phi Viêm là người mà.
Tất cả mọi người đều nhìn ra Lâm Phi Viêm đã hấp hối, chỉ còn chút hơi tàn, sợ rằng không chịu nổi thêm chút nữa là sẽ chết.
Đáng sợ nhất là họ có thể nhìn ra Lâm Phi Viêm lúc này vẫn đang ở trong tình trạng kích phát Chiến Thần Chi Thể!
Đã kích phát Chiến Thần Chi Thể mà còn bị đánh như vậy!
Đây còn là Lâm Phi Viêm đã từng một chiêu bại địch trước đó sao?
Uy thế vô địch của hắn đâu? Ở đâu rồi?
Lúc này, tất cả mọi người đều nhận thức được thủ tịch đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông rốt cuộc là tồn tại ở đẳng cấp bậc nào!
Đây là một tồn tại có thể treo lên đánh cả cường giả cấp bậc Phong Vương!
Là một tồn tại có thù tất báo!
"Dừng tay!"
Trên đài cao của đạo trường, Hồng Vân Liệt mặt già sa sầm, phát ra tiếng gào thét.
Trên sân đấu, Dạ Huyền lại dường như không nghe thấy, vẫn xách Lâm Phi Viêm lên đập mạnh một trận, giống như lúc trước đánh Hứa Mãnh và Trương Đại Hải.
"Ngươi không phải Thiên Mệnh Chi Tử sao?"
Ầm!
"Ngươi không phải muốn cưới vợ ta sao?"
Ầm!
"Ngươi không phải muốn trở thành cự đầu vô địch sao?"
Ầm!
"Ngươi không phải thích trang bức sao?"
Ầm!
Dạ Huyền cứ đập một cái lại nói một câu, hành động vô cùng ác độc.
Lâm Phi Viêm lúc này đã bị đập đến hôn mê, căn bản không nghe được Dạ Huyền nói gì.
Nhưng Dạ Huyền lại hoàn toàn không dừng tay, cứ liên tục nện Lâm Phi Viêm đến gần chết.
Nếu thời gian có thể quay lại một chút, Lâm Phi Viêm tuyệt đối sẽ không kích phát Chiến Thần Chi Thể.
Bây giờ hắn mới biết Dạ Huyền sở dĩ bảo hắn kích phát Chiến Thần Chi Thể, hoàn toàn là sợ bản thân không thể hả giận được.
Lâm Phi Viêm sau khi kích phát Chiến Thần Chi Thể thì cực kỳ chịu đòn.
Dạ Huyền có thể mặc sức ra tay.
Trải qua vạn cổ, tâm tính của Dạ Huyền không phải người thường có thể so sánh.
Nhưng nếu chọc phải Dạ Huyền, hắn sẽ thể hiện tính cách có thù tất báo, đánh cho đối thủ tê cả da đầu, hối hận vì đã đến thế gian này.
Lúc trước khi Dạ Huyền lên sân khấu đã từng nói với Lâm Phi Viêm những lời này.
Chỉ có điều khi đó Lâm Phi Viêm không hề cho là thật.
Nếu như bây giờ Lâm Phi Viêm vẫn còn duy trì được lý trí, chỉ sợ thực sự là hối hận vì đã đến thế gian này.
Quá tàn nhẫn!
"Dạ Huyền, dừng tay!"
Thấy Dạ Huyền hoàn toàn không để ý đến mình, Hồng Vân Liệt mặt già có chút không nhịn được nữa.
"Hồng Viện trưởng, đây là đại hội giao lưu, cũng không thể tùy ý nhúng tay vào nha." Chu Tử Hoàng ngăn Hồng Vân Liệt lại, thản nhiên nói.
Dạ Huyền cuối cùng cũng cho hắn một bất ngờ lớn mà!
"Chu Tử Hoàng, ngươi không thấy Lâm Phi Viêm đã mất ý thức rồi sao?!" Hồng Vân Liệt lộ vẻ giận dữ.
"Lâm Phi Viêm có Chiến Thần Chi Thể, Cửu giai Hư Thần Giới Chi Linh, chắc chắn vẫn còn át chủ bài khác." Chu Tử Hoàng thản nhiên nói.
"Đánh rắm!" Hồng Vân Liệt trực tiếp văng tục.
Mẹ nó chứ, Lâm Phi Viêm sắp chết đến nơi rồi còn át chủ bài? Át chủ bài cái búa!
Nhìn Hồng Vân Liệt có chút tức giận đến hổn hển, Chu Tử Hoàng cười nói: "Hồng Viện trưởng, là Viện trưởng Liệt Thiên Thư Viện, lại còn là Quốc Sư đương đại của Liệt Thiên Thượng Quốc, sao lại nói năng vô lễ như vậy."
"Chu Tử Hoàng, ngươi thật sự muốn đánh một trận sao?" Hồng Vân Liệt nổi giận.
Chu Tử Hoàng nghe vậy cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn đánh, bản tông luôn sẵn lòng tiếp đón."
Hai bên không ai nhường ai.
Điều này khiến cả người của Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện đều cảm thấy kinh sợ không thôi.
Không ngờ lại diễn biến thành tình cảnh này.
Chu Ấu Vi nhìn Dạ Huyền trên sân đấu vừa đập người vừa lẩm bẩm gì đó, không khỏi đưa tay đỡ trán.
Nàng biết Dạ Huyền làm vậy là vì tức giận chuyện Lâm Phi Viêm nói những lời kia với nàng lúc trước.
"Phu quân thật đáng yêu..." Chu Ấu Vi thầm nghĩ.
Đúng lúc này, tiếng nổ lớn đột ngột dừng lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Đập xong rồi sao?"
Lúc này.
Trên sân đấu.
Lâm Phi Viêm không biết làm thế nào đã thoát khỏi Dạ Huyền, nằm cách đó không xa trên mặt đất, thở hổn hển, máu me khắp người, thê thảm đến cực điểm.
Trên cổ tay Lâm Phi Viêm, chuỗi niệm châu cổ xưa đang lấp lánh từng luồng hào quang.
"Tiểu tử, làm người nên khoan dung độ lượng."
Một giọng nói già nua vang lên bên tai Dạ Huyền.
Dạ Huyền tiện tay ném Lâm Phi Viêm sang một bên, thần sắc lạnh lùng, trong con ngươi mang theo một tia sắc bén.
"Ngươi nghĩ mình là ai? Cũng xứng chỉ dạy ta, Dạ Huyền?"
"Ha ha ha, bản tọa chẳng là gì, nhưng muốn giết ngươi thì vẫn rất đơn giản." Giọng nói già nua chậm rãi nói.
"Giết chết ta?" Dạ Huyền bật cười, thản nhiên nói: "Giáo chủ đời thứ nhất của Già Thiên Ma Giáo các ngươi sống lại cũng không dám nói với ta những lời này."
"Cái gì?!" Giọng nói già nua đột nhiên kinh hãi.
Già Thiên Ma Giáo! Người này làm sao biết Già Thiên Ma Giáo?!
"Ngươi xem được trong cổ thư của Hoàng Cực Tiên Tông sao?" Giọng nói già nua hỏi.
"Ngươi đừng quản ta làm sao biết.
Ngươi nếu không biến mất, bản đế bây giờ liền giết chết ngươi." Dạ Huyền lạnh lùng nói.
Lần này, giọng nói già nua biến mất triệt để.
Dường như đã quay trở lại bên trong chuỗi niệm châu cổ xưa của Lâm Phi Viêm.
Thấy người này đi nhanh như vậy, Dạ Huyền bĩu môi: "Coi như ngươi thức thời."
Chỉ là một tên chạy trốn từ Già Thiên Ma Giáo thôi mà cũng dám đến uy hiếp hắn?
Coi như giáo chủ đời thứ nhất của Già Thiên Ma Giáo là Già Thiên Ma Đế còn sống cũng phải cun cút chạy tới gọi hắn một tiếng sư tôn.
"Sư...
sư phụ?"
Nhưng điều này lại khiến Lâm Phi Viêm có chút sững sờ.
Át chủ bài cuối cùng của hắn chính là sư phụ, kết quả bây giờ Dạ Huyền còn chưa bị giải quyết thì sư phụ đã chui về lại niệm châu rồi?!
"Lâm tiểu tử, trên người tên kia cũng có một kiện bí bảo, vi sư tạm thời không làm gì được hắn, ngươi nhận thua trước đi." Giọng nói già nua vang lên.
"Cái gì?!" Lâm Phi Viêm sững sờ.
Trên người Dạ Huyền cũng có bí bảo?!
Vậy chẳng phải hắn đã chịu đòn oan uổng sao?!
"Còn có chiêu gì nữa không?" Dạ Huyền nhìn về phía Lâm Phi Viêm, thản nhiên hỏi.
"Không có, không có..." Lâm Phi Viêm toàn thân run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội nói: "Không đánh nữa, ta nhận thua, ta nhận thua."
Ầm!
Nhưng mà, lời Lâm Phi Viêm còn chưa dứt, Dạ Huyền đang đứng trên mặt đất đột nhiên tung một cước đá về phía trước, trúng Lâm Phi Viêm.
Trong nháy mắt, Lâm Phi Viêm đột nhiên bay ngược ra ngoài, bay thẳng về phía bên ngoài đạo trường Vạn Thịnh Sơn.
"Mẹ nó!"
Chuyện này nhất thời khiến mọi người sững sờ.
"Phi Viêm!"
Bên trong Liệt Thiên Thư Viện, một vị Phó Viện Trưởng thấy thế liền phi thân ra đón lấy Lâm Phi Viêm.
"Dạ...
Huyền!" Lâm Phi Viêm vẻ mặt đau đớn căm giận, khó khăn nói ra tên Dạ Huyền, rồi nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Vị Thiên Mệnh Chi Tử này của chúng ta không thể nói là không thảm mà.
"Phi Viêm!" Vị Phó Viện Trưởng thấy vậy đau lòng không thôi, không khỏi căm tức nhìn Dạ Huyền giữa đạo trường, chỉ trích: "Hắn rõ ràng đã nhận thua, ngươi vì sao còn hạ độc thủ?!"
"Xin lỗi, không nghe thấy." Dạ Huyền ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt vô tội nói.
Bộ dạng kia đúng là muốn ăn đòn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Ngươi!" Phó Viện Trưởng giận không kìm được, nhưng thấy bộ dạng kia của Dạ Huyền lại không thể làm gì.
"Chu Tử Hoàng, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Trên đài cao của đạo trường, Hồng Vân Liệt cũng tức giận đến cực điểm.
"Lâm Phi Viêm sư huynh thực sự bại rồi..."
Các học viên của Liệt Thiên Thư Viện đều lộ vẻ mặt không dám tin.