Nộ long xuất giang!

Ầm!

Tốc độ của Chu Hiểu Phi cực nhanh, tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh rồi bắn ra trong nháy mắt.

"Tự tìm cái chết!"

Thấy Chu Hiểu Phi còn dám chủ động xuất kích, Ngô Lăng cảm thấy bị miệt thị, tức khắc trong lòng sát ý dâng lên, lực lượng mạnh hơn!

Ầm!

Gần như là trong chớp mắt, hai người giao nhau lướt qua.

Xoẹt!

Ngực Ngô Lăng thình lình có một vệt máu tươi bắn ra.

Đăng đăng đăng!

Do quán tính, Ngô Lăng đi về phía trước mấy bước mới dừng lại, hắn che ngực, không dám tin xoay người nhìn Chu Hiểu Phi, "Ngươi..."

Ầm!

Vừa mới nói ra một chữ, Ngô Lăng đã trọng tâm không vững mà té xuống đất, trong đầu một trận mê muội, trước mắt tối sầm lại.

Trong lúc mơ hồ, Ngô Lăng nghe được tiếng kinh hô.

Sau đó thì không còn cảm giác được gì nữa.

Trong giây cuối cùng còn ý thức, Ngô Lăng hồi tưởng lại hình ảnh giao thủ vừa rồi.

Chu Hiểu Phi kia vậy mà đã dùng một kiếm chém từ dưới lên ngực hắn.

Hắn chỉ cảm thấy mát lạnh, sau đó liền không còn cảm giác.

Ngô Lăng té xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra.

"Khốn kiếp, thắng rồi!"

Mọi người của Hoàng Cực Tiên Tông đều bỗng nhiên đứng dậy, không dám tin nhìn cảnh tượng trên đạo trường!

Chu Hiểu Phi vậy mà lại thắng!

Hơn nữa cũng chỉ dùng một chiêu!

Đây chắc chắn là toàn thắng!

Triệt để báo thù cho Trịnh Kim!

"Quả nhiên Đại sư huynh nói có thể đánh là có thể đánh!" Tiếu Chiến và đám người kích động tới cực điểm!

"Một kiếm kia của Hiểu Phi thật là ngầu." Đàm Thanh Sơn cũng không nhịn được cười nói.

Một kiếm đánh bay Ngô Lăng, người sở hữu lục giai Hư Thần Giới Chi Linh cùng Thần Môn cửu trọng, khiến lòng người đại chấn!

Đối với Hoàng Cực Tiên Tông mà nói, đây chắc chắn là một trận chiến phi thường quan trọng!

Việc Trịnh Kim bị Ngô Lăng đánh bại trong chớp mắt đã khiến bọn họ chịu đả kích sâu sắc.

Nhưng mà hiện tại Chu Hiểu Phi đại thắng toàn diện lại khiến tâm trạng bọn họ khuấy động!

"Ngô Lăng!"

Mà nhìn về phía Liệt Thiên Thư Viện, sắc mặt bọn họ lại đột nhiên biến đổi, trở nên tái nhợt.

Ngô Lăng vậy mà lại bại?!

Thật khiến người ta khó có thể tin.

Trận chiến mà tất cả mọi người đều cảm thấy chắc chắn thắng, vậy mà lại bại!

Hơn nữa còn bị người ta hạ gục trong một chiêu!

Chuyện này!

Quá mất mặt rồi!

Nụ cười trên mặt sáu vị tân tấn Phong Hầu cũng cứng lại.

Vừa mới bọn họ còn đang bàn luận chuyện này, nhưng hiện tại bọn họ thực sự không nói nên lời.

Điều này vượt quá dự liệu của bọn họ.

"Ngô Lăng tên này giở trò quỷ gì vậy, ngay cả một kẻ Thần Môn bát trọng cũng không xử lý được?!" Bọn họ có chút thẹn quá hóa giận.

Trương Nhan Lương hơi híp mắt lại, nhìn về phía Lâm Phi Viêm bên cạnh, không nói gì.

Lâm Phi Viêm lại nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Đúng như ta nói rồi phải không?"

Trương Nhan Lương chợt cười một tiếng, lắc đầu nói: "Thực ra Ngô Lăng cũng không phải kiêu binh, mà là vì thực lực của đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông tên Chu Hiểu Phi kia vượt quá tưởng tượng của chúng ta.

Rõ ràng Ngô Lăng cũng không nghĩ tới điểm này."

Lâm Phi Viêm cười nhạt một tiếng, nói: "Một khi đã là đối thủ, vậy bất kể thực lực đối phương thế nào đều phải dùng toàn lực, bởi vì không dùng toàn lực chính là đang tự chôn vùi tai hoạ ngầm dẫn đến thất bại cho mình."

Trương Nhan Lương như có điều suy nghĩ, nói: "Đây chính là lòng tin mà Lâm sư đệ trước nay luôn quán triệt sao?"

"Tất nhiên." Lâm Phi Viêm khẽ gật đầu.

Ngay lúc hai người đang đối thoại, có đệ tử Liệt Thiên Thư Viện chạy tới.

Có người lên mang Ngô Lăng xuống, nhưng sau khi thấy thương thế của Ngô Lăng, tất cả đều vô cùng phẫn nộ.

"Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi vậy mà lại hạ tử thủ?!"

Học viên Liệt Thiên Thư Viện đều vô cùng phẫn nộ.

Chỉ thấy trên người Ngô Lăng, từ eo trái đến vai phải hiện lên một vết kiếm dữ tợn, da thịt lật ra, trông mà giật mình.

Nếu như sâu hơn một chút, chỉ sợ tính mệnh Ngô Lăng đã mất tại chỗ rồi!

"Đã nói là điểm đến thì dừng, sao các ngươi dám làm như vậy?!"

Rất nhiều đệ tử đều kêu lên.

Biến hóa trên sân khiến cho Chu Tử Hoàng cùng Hồng Vân Liệt đều không ngờ tới.

Trên thực tế, hai người cũng không nghĩ tới Chu Hiểu Phi lại có thể đánh bại Ngô Lăng một cách đơn giản như vậy.

Theo cái nhìn của bọn họ, Ngô Lăng có phần thắng lớn hơn.

Vậy mà Ngô Lăng lại bại, lại bại một cách triệt để như vậy!

"Chu Tông Chủ, hành động của đệ tử quý tông khó tránh khỏi quá tàn nhẫn." Hồng Vân Liệt hơi híp mắt lại, không nhanh không chậm nói.

Hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra một kiếm kia suýt nữa đã lấy mạng Ngô Lăng!

Ngô Lăng sở hữu lục giai Hư Thần Giới Chi Linh, ở Liệt Thiên Thư Viện cũng là một vị tiểu thiên tài.

Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổn thất đối với Liệt Thiên Thư Viện cũng là phi thường to lớn.

Chu Tử Hoàng nhìn về phía Chu Hiểu Phi, chậm rãi nói: "Bổn tông tin tưởng hắn không phải cố ý."

"Như vậy là xong sao?" Hồng Vân Liệt có chút bất mãn.

Rõ ràng là tông môn của ngươi làm không đúng, chỉ một câu không phải cố ý là xong sao?

Ánh mắt Chu Tử Hoàng yên tĩnh nhìn về phía đạo trường, chậm rãi nói: "Trên thực tế, vào thời điểm mấy ngày trước các ngươi đề xuất muốn tư cách Nam Vực Quỷ Mộ, Hoàng Cực Tiên Tông đã có thể trực tiếp tuyên chiến với các ngươi, chứ không phải lại cử hành đại hội giao lưu lần nữa."

"Chuyện thừa thãi, bổn tông cũng không cần nói nhiều nữa đâu."

Hồng Vân Liệt nghe vậy, con mắt chậm rãi híp lại, không nói gì.

Đúng như lời Chu Tử Hoàng nói, việc bọn họ đề xuất muốn tư cách Nam Vực Quỷ Mộ không khác nào đang quang minh chính đại mưu đồ Hoàng Cực Tiên Tông.

Làm như vậy thậm chí có thể leo thang thành tông môn chi chiến!

Chỉ có điều, việc Ngô Lăng bị trọng thương vẫn khiến Hồng Vân Liệt trong lòng rất bất mãn.

Ít nhất mà nói, lúc Ngô Lăng đánh bại Trịnh Kim, hắn cũng không có hạ độc thủ.

"Viện trưởng, bọn họ đánh người bị thương!"

Có học viên Liệt Thiên Thư Viện lòng đầy căm phẫn bẩm báo với Hồng Vân Liệt.

Hồng Vân Liệt chậm rãi nói: "Chu Tông Chủ nói đệ tử tông môn bọn họ không phải cố ý gây nên."

"Không phải cố ý gây nên? Vậy lát nữa chúng ta làm tổn thương người của bọn họ cũng không phải cố ý gây nên!" Học viên kia tức giận nói.

Hồng Vân Liệt cũng không nói gì.

Chu Tử Hoàng thấy thế, ánh mắt yên tĩnh, chậm rãi nói với đám người Dạ Huyền: "Đại hội giao lưu kế tiếp, đệ tử tông ta ghi nhớ kỹ: người không phạm ta, ta không phạm người."

Nếu Hồng Vân Liệt không muốn nhượng bộ, hắn tự nhiên cũng không cần nhường đường.

Trong những chuyện liên quan đến tông môn, Chu Tử Hoàng luôn cố chấp.

Hoàng Cực Tiên Tông đã trầm lặng quá lâu!

"Chu Tông Chủ, thực sự phải làm như vậy sao?" Hồng Vân Liệt chậm rãi nói.

"Vậy phải xem Hồng Viện trưởng thế nào." Chu Tử Hoàng mỉm cười.

Khóe mặt Hồng Vân Liệt giật một cái, trầm giọng nói: "Học viên Liệt Thiên Thư Viện nghe lệnh, lúc đối chiến ghi nhớ phải ra tay toàn lực, ai dám lưu thủ, quay về tự mình lãnh phạt."

Hai vị cự đầu đều đã nổi giận.

"Vậy thì tốt quá rồi!"

Học viên Liệt Thiên Thư Viện nghe những lời này, đều lộ ra ánh mắt không có hảo ý, nhìn chằm chằm vào đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông.

Ánh mắt kia giống như sói nhìn thấy cừu.

"Chuyện này..."

Các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều không ngờ sự tình lại diễn biến thành như bây giờ, sắc mặt hơi tái đi.

Chu Hiểu Phi vốn đang hưởng thụ niềm vui chiến thắng, giờ có chút luống cuống chân tay.

"Đại sư huynh."

Chu Hiểu Phi bất giác nhìn về phía Dạ Huyền.

Dạ Huyền mỉm cười, vẫy tay với hắn.

Chu Hiểu Phi chạy về phía Dạ Huyền, mặt lộ vẻ tự trách nói: "Đại sư huynh, chuyện này đều tại ta."

Dạ Huyền lắc đầu nói: "Ngươi làm rất tốt.

Hắn là đối thủ, ngươi không nương tay, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất."

Chu Hiểu Phi muốn nói lại thôi.

Dạ Huyền ra hiệu bảo hắn không cần nói nhiều, quay trở lại đội ngũ.

Chu Hiểu Phi thấy vậy cũng không nói gì, cúi đầu trở lại giữa đội ngũ.

Đàm Thanh Sơn, Tiếu Chiến và những người khác đón Chu Hiểu Phi về đội ngũ, trấn an nói: "Hiểu Phi, ngươi làm không sai, đã trả thù cho Trịnh sư huynh."

Chu Hiểu Phi nở một nụ cười có chút cứng ngắc, không nói gì.

"Hiểu Phi, cảm ơn ngươi." Trịnh Kim đi tới, trịnh trọng nói.

Chu Hiểu Phi gãi đầu, không biết nói gì.

"Ai, nếu như không nương tay, không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chúng ta bị đánh bị thương..."

Trong đội ngũ Hoàng Cực Tiên Tông có tiếng nói như vậy vang lên.

Chiến thắng của Chu Hiểu Phi vốn làm sĩ khí bọn họ tăng cao, không ngờ lại diễn biến thành như vậy.

Nếu thật sự không nương tay chém giết, bọn họ hoàn toàn không có lòng tin quá lớn.

Ai mà biết được, thực ra vào khoảnh khắc cuối cùng kia, Chu Hiểu Phi đã thu tay lại.

Nếu không thì Ngô Lăng đã bị chém thành hai nửa rồi.

Chỉ là cho dù Chu Hiểu Phi bây giờ có giải thích cũng vô ích.

"Liệt Thiên Thư Viện, Tưởng Phi, có ai dám nhất chiến!"

Từ Liệt Thiên Thư Viện bay ra một vị thanh niên Thần Môn đỉnh phong, lạnh giọng nói.

Trên người hắn vậy mà lại có một luồng sát khí lượn lờ, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Thần Môn đỉnh phong, đây là tồn tại mạnh nhất trong cảnh giới Thần Môn.

Liệt Thiên Thư Viện hiển nhiên là muốn báo thù!

"Thanh Sơn."

Dạ Huyền khẽ gọi một tiếng.

Đàm Thanh Sơn đang đứng cạnh Chu Hiểu Phi nghe vậy, thần sắc trang nghiêm, yên lặng đi lên đạo trường.

"Hoàng Cực Tiên Tông, Đàm Thanh Sơn."

Đàm Thanh Sơn chắp tay nói.

Tưởng Phi mắt lạnh nhìn Đàm Thanh Sơn, tay cầm phi kiếm, bỗng nhiên mở ra Thần Môn, lạnh lùng nói:

"Đàm Thanh Sơn đúng không? Vừa rồi sư đệ ngươi đã lưu lại một vết kiếm trên người sư đệ ta."

"Lần này, ta sẽ lưu lại mười vết kiếm trên người ngươi để báo đáp!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play