"Giang trưởng lão, nếu Dạ Huyền kiên trì, chúng ta liền chiều theo ý nguyện của hắn đi!" Vi Vân Cương nói với Giang Tĩnh.

Giang Tĩnh không để ý đến Vi Vân Cương mà nhìn chằm chằm Dạ Huyền.

Dạ Huyền cũng nhìn Giang Tĩnh, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Giang Tĩnh từ trên mặt Dạ Huyền thấy được một sự tự tin gần như vô địch.

Loại tự tin này từ khi Dạ Huyền khôi phục thần trí đến nay dường như luôn luôn tồn tại.

Chỉ là trước đó, phần lớn thời gian nàng coi đó là cuồng vọng vô tri.

Nhưng rất nhiều sự thật trước đó đã chứng minh, trong cách làm việc của Dạ Huyền, thật sự có một sự tự tin vô địch hiện hữu.

Thế gian này dường như không có chuyện gì hắn không làm được!

Sau khi đối mặt khoảng mười giây, Giang Tĩnh chịu thua, thở dài nói: "Được rồi."

"Đại sư huynh!"

Lần này đám người Chu Hiểu Phi hoàn toàn hoảng sợ.

Khỉ thật, sẽ không phải là thật chứ?! Đây con mẹ nó đánh thế nào đây!

Dạ Huyền giơ tay, ý bảo bọn họ không cần nói nữa.

Đám người Đàm Thanh Sơn sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được.

Nhìn ý tứ này của Dạ Huyền, là thật sự muốn để bọn họ đồng thời đánh sáu đội ngũ à!

"Ý các ngươi thế nào?" Giang Tĩnh nhìn về phía đám người Đàm Thanh Sơn.

Chu Hiểu Phi vô thức định mở miệng nhưng Đàm Thanh Sơn ngăn hắn lại, ánh mắt rơi trên người Dạ Huyền.

Dạ Huyền thần sắc bình thản, khóe miệng mang theo nụ cười, không nói gì.

Đàm Thanh Sơn thấy vậy, cắn răng nói: "Chúng ta tự nhiên tuân theo ý nguyện của Đại sư huynh!"

Một đội ngũ đồng thời đánh sáu đội ngũ, mà thực lực bề ngoài của các đội ngũ còn lại nhìn qua còn mạnh hơn bọn họ, chuyện này nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Đàm Thanh Sơn lựa chọn tin tưởng Dạ Huyền.

Hắn biết Dạ Huyền chắc chắn sẽ không vô cớ nói bừa.

Nói cách khác, Dạ Huyền tin tưởng bọn họ!

Nếu Dạ Huyền đều tin tưởng bọn họ, bọn họ cũng nên tin tưởng chính mình!

"Thật sự chơi như vậy à..." Chu Hiểu Phi suýt nữa thì khóc.

Mấy người Tiếu Chiến cũng cảm thấy áp lực vô cùng.

Sáu đội ngũ cơ mà!

Đây con mẹ nó!

Chỉ là lúc này sự thật bày ra trước mắt, bọn họ dù không tình nguyện nữa cũng không có cách nào.

"Thôi, thua cũng mất mặt, thắng thì chúng ta lời to!" Mọi người quyết tâm liều mạng, mặt lộ vẻ dứt khoát nói.

Giống như những tử sĩ sắp lao ra chiến trường.

"Còn các ngươi thì sao?" Thấy đám người Đàm Thanh Sơn đồng ý, Giang Tĩnh nhìn về phía đám người Dương Kính Xuân.

"Ta không có ý kiến!" Trương Đại Hải tỏ thái độ trước tiên, nói.

Lúc này hắn mang theo nụ cười nhạt, thầm nghĩ: Dạ Huyền à Dạ Huyền, xem ra ngươi thật sự kiêu ngạo đến cực điểm, lần này nhất định phải để ngươi biết cái gì gọi là tàn nhẫn.

Hắn vốn đang nghẹn một bụng tức không có chỗ trút, hiện tại vừa hay tìm được cơ hội phát tiết!

"Ta không có ý kiến." Hứa Mãnh cũng giơ tay biểu quyết.

Hắn vốn đã bị loại, hiện tại có cơ hội lật lại tình thế, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Không có ý kiến."

Bọn người Văn Lâm, Lưu Thiên Hạo, Hoàng Triển, Dương Kính Xuân lần lượt tỏ thái độ.

Suy nghĩ của mọi người đều tương tự nhau.

Đội ngũ của Dạ Huyền đột nhiên trở nên mạnh mẽ khiến bọn họ đều cảm nhận được uy hiếp cực lớn, hôm nay Dạ Huyền chủ động yêu cầu một đánh sáu, đã như vậy thì chiều theo ý hắn!

"Ngươi quyết định rồi sao?" Giang Tĩnh nhìn về phía Dạ Huyền hỏi lại lần nữa, hy vọng Dạ Huyền có thể hồi tâm chuyển ý.

Dạ Huyền khẽ gật đầu nói: "Đánh là được."

Ai...

Giang Tĩnh trong lòng khẽ thở dài, tự biết không cách nào khiến Dạ Huyền thay đổi chủ ý, chỉ có thể nói: "Nếu đều đã chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu đi!"

Rầm rầm rầm ————

Sáu đại đội ngũ ào ào vào sân, bày ra tư thế vây công, vây đám người Đàm Thanh Sơn ở trung tâm.

Điều này khiến đám người Đàm Thanh Sơn cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, một sự căng thẳng khó tả dâng lên trong lòng.

Toàn bộ đệ tử ở Liệt Thiên đạo trường đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn bảy chi đội ngũ trên chiến trường, mang theo sự mong đợi nồng nhiệt.

Bọn họ cũng rất muốn xem thử, dưới sự tự tin như vậy của Dạ Huyền, đám người Đàm Thanh Sơn rốt cuộc có loại sức mạnh nào mà cũng dám một chọi sáu.

Đương nhiên, nhiều đệ tử hơn lại hoàn toàn không xem trọng trận chiến đấu này.

"Sáu mươi người đối phó mười người, đều là Thần Môn chi cảnh, với lại sáu chi đội ngũ có tới mười ba người là Thần Môn cảnh đỉnh phong, đội ngũ Dạ Huyền chỉ có một vị Thần Môn cảnh đỉnh phong, vậy nhìn thế nào cũng không tìm ra được điểm có thể lật kèo chỗ nào nha..."

"Dạ Huyền này rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại đưa ra yêu cầu cổ quái bậc này?"

"Cũng không biết là cái gì khiến hắn tự tin nói ra những lời này."

"..."

Rất nhiều đệ tử rỉ tai thì thầm, khẽ bàn luận.

"Dạ Huyền, vị trí thủ tịch đại đệ tử này của ngươi, hôm nay không muốn nhường ra cũng phải nhường ra." Trương Đại Hải nhe răng cười một tiếng, nhìn về phía Dạ Huyền.

Nghe Trương Đại Hải nói, Dạ Huyền ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt phong khinh vân đạm mà nói: "Có nhường ra hay không đó là chuyện của ta, ngươi, một kẻ qua đường, thì đừng ở đó tìm cảm giác tồn tại."

"Hừ, miệng lưỡi bén nhọn." Trương Đại Hải hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn ngược lại là muốn xem thử, chờ sau khi bọn hắn quét ngang Đàm Thanh Sơn và những người khác, hắn còn la lối được thế nào.

"Bắt đầu!" Giang Tĩnh tuyên bố.

"Ầm!"

Trong nháy mắt, người của sáu đội ngũ toàn bộ đều xuất thủ.

Đầy trời thần hoa, kiếm khí sắc bén, liệt diễm phần thiên...

Đủ loại thần thông cường đại thi triển ra, công kích về phía đám người Đàm Thanh Sơn!

Đối mặt với thần thông cường hãn phô thiên cái địa, đám người Đàm Thanh Sơn nắm chặt phi kiếm trong tay, ngưng trọng tới cực điểm.

"Kết trận!" Đàm Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.

"Được!" Mấy người Chu Hiểu Phi, Tiếu Chiến cũng biết tình thế lúc này nghiêm trọng, không dám có chút do dự nào, đều lập tức lựa chọn kết trận.

"Thập Phương Phá Thiên Trận!"

Mười người đồng thanh quát.

Rầm rầm rầm ————

Trong nháy mắt, một luồng khí thế lẫm liệt bộc phát ra, mang theo lực lượng kinh người.

"Chiến trận?"

Thấy cảnh tượng này, trên đài cao, ba vị đại cung phụng cùng bốn vị đại trưởng lão đều hơi kinh ngạc.

"Đây là chiến trận gì?"

Mọi người có chút không hiểu.

Với hiểu biết của bọn họ, cũng cảm thấy khó hiểu đối với chiến trận mà đám người Đàm Thanh Sơn thi triển.

Trong lúc mọi người còn đang kinh nghi bất định, đám người Đàm Thanh Sơn đã nghênh đón sáu chi đội ngũ.

Công kích cường thế của sáu chi đội ngũ vậy mà lại bị Thập Phương Phá Thiên Trận của đám người Đàm Thanh Sơn ngăn cản lại.

"Hử, vậy mà lại ngăn được!" Chính Chu Hiểu Phi cũng giật mình.

"Lực lượng của chiến trận này vượt quá tưởng tượng của chúng ta nha." Tiếu Chiến cũng cảm thán không thôi.

"Đừng phân tâm!" Đàm Thanh Sơn quát khẽ.

Mọi người liền ổn định tâm trạng, tập trung cao độ chú ý vị trí của mình.

Vào lúc này, bọn họ đều hiểu ra tại sao Dạ Huyền lại tự tin như vậy để bọn họ đồng thời đánh sáu chi đội ngũ!

Bọn họ thật sự có thực lực đó!

"Chúng ta cứ dùng thủ đoạn ổn thỏa nhất, lấy thủ làm công, ta không tin bọn họ có thể đáng sợ như kỳ trúc lâm!" Đàm Thanh Sơn nói.

"Được!" Mọi người đáp lời.

Kết quả là, mười người dựa vào Thập Phương Phá Thiên Trận cùng với kinh nghiệm tu luyện tại kỳ trúc lâm, đã phòng ngự lấy thủ làm công một cách tuyệt đối hoàn mỹ, ngăn chặn hoàn hảo công kích của sáu đại đội ngũ!

Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến những người bên dưới kinh ngạc đến ngây người.

"Khỉ thật! Thế này cũng đỡ nổi?!"

"Mấy tên này thật sự là người từ Hiên Viên Phong mạch ra sao?!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Dương Kính Xuân và sáu người còn lại cũng đều nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi.

"Mấy tên này đang dùng trận pháp gì?"

Bọn họ đều nhìn ra mười người Đàm Thanh Sơn đã kết thành một tòa chiến trận.

Nhưng đây là chiến trận gì thì bọn họ quả thực không thể biết được.

Chỉ là hiện tại xem ra, chiến trận này không hề tầm thường, vậy mà có thể lấy sức của mười người ngăn cản sáu mươi người!

Hơn nữa cảnh giới của bọn họ đều không chênh lệch nhiều nha!

Bọn người Dương Kính Xuân không khỏi nhìn về phía Dạ Huyền.

Giờ này khắc này, Dạ Huyền hai tay đút túi đứng ở bên cạnh, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chiến trường.

Đối với việc đám người Đàm Thanh Sơn có thể chống đỡ được công kích, hắn dường như không có chút nào bất ngờ.

"Tên này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?!" Hoàng Triển khẽ mắng, sắc mặt có chút khó coi.

Sáu đại đội ngũ của bọn họ liên thủ đánh đội ngũ của Dạ Huyền, kết quả lại bị người ta chặn được, điều này khiến bọn họ có chút mất mặt.

"Bộ không ăn cơm hả?! Sáu mươi người đánh mười người mà đánh không lại?" Trương Đại Hải đã bắt đầu quát mắng.

"Ra tay toàn lực!" Ngay cả Dương Kính Xuân luôn trầm ổn lúc này cũng có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng nói.

Trận này nếu bọn họ không thắng được, vị trí thủ tịch đại đệ tử bọn họ liền hoàn toàn không cần nghĩ tới nữa!

Trong lòng bọn họ sao có thể không vội?

Nghe thấy giọng nói của đám người Dương Kính Xuân, Trương Đại Hải xong, sáu chi đội ngũ trên sân cũng có chút luống cuống.

Nhưng mà, mặc cho bọn họ công kích thế nào, trận pháp của đám người Đàm Thanh Sơn lại vững như thùng sắt, hoàn mỹ cản lại được.

Điều này khiến trán bọn họ bắt đầu đổ mồ hôi.

Bọn họ đều là đệ tử xuất thân từ Huyền Thánh phong mạch và Hoàng Cực Phong mạch, hai đại phong mạch này có thể nói là tồn tại mạnh nhất Hoàng Cực Tiên Tông, nếu bọn họ thua, chẳng những mất mặt bản thân, mà càng làm mất mặt Huyền Thánh phong mạch và Hoàng Cực Phong mạch!

Bởi vậy, thế công của bọn họ càng ngày càng mạnh!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play