Trương Đại Hải sáu trận toàn thua khiến cho toàn trường thổn thức không thôi.
Lúc đầu mọi người đều cảm thấy sáu trận toàn thua nhất định sẽ là Dạ Huyền, không ngờ lại bị Trương Đại Hải cướp mất.
Đến đây, Trương Đại Hải đã trực tiếp bị loại.
Hứa Mãnh còn giữ lại một chút hy vọng.
Ngược lại là Dạ Huyền, đội ngũ của hắn chỉ đấu trận đầu, sau đó không thấy vào sân nữa, nên hắn cũng yên ổn ngồi đợi.
Dạ Huyền ngồi ở chỗ kia, thậm chí còn sắp ngủ gật.
Khi biết Trương Đại Hải sáu trận toàn thua, Dạ Huyền không nhịn được cười lắc đầu nói: "Người qua đường chính là người qua đường, lúc kêu gào thì như vậy, nhưng vừa đến lúc ngàn cân treo sợi tóc là không có tác dụng gì cả."
"Dạ Huyền, ngươi đừng kiêu ngạo, đợi lát nữa ngươi cũng sẽ thua trận thứ năm rồi bị loại!" Trương Đại Hải lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn bây giờ vô cùng khó chịu, hận không thể đích thân vào sân.
Chỉ tiếc là hiện tại hắn đã bị loại, chỉ có thể đứng nhìn.
Lời trào phúng của Dạ Huyền càng khiến cho hắn thêm uất ức.
"Chết tiệt, các ngươi đang làm cái gì vậy, một trận cũng đánh không lại à?" Trương Đại Hải chỉ có thể trút giận lên người mười vị đệ tử Thần Môn cảnh đó.
Mười vị đệ tử Thần Môn cảnh dường như cũng biết tính khí nóng nảy của Trương Đại Hải, nên không dám có bất kỳ phản bác nào.
Trên thực tế, bọn họ cũng không ngờ tới lại kết thúc bằng việc toàn bại.
Bọn họ lúc đầu nghĩ rằng tối thiểu có thể thắng được đội của Dạ Huyền một trận, như vậy thì không sao.
Kết quả là ngay trận đầu, bọn họ liền thua đội ngũ của Dạ Huyền.
Chỉ là sau những trận giao chiến sau đó, bọn họ phát hiện ra một chuyện...
Cường độ của các đội ngũ khác dường như còn không bằng áp lực mà đội ngũ của Dạ Huyền gây ra cho bọn họ trong trận đầu!
Bọn họ lặng lẽ nhìn về phía đám người Đàm Thanh Sơn đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi phía sau Dạ Huyền, ánh mắt đều có chút quái dị.
Không phải nói đám người kia dạo này luôn đi theo Dạ Huyền ăn thịt nướng ở Kỳ Trúc Lâm sao? Vì sao thực lực bọn họ đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?
So với trận chiến khởi động thì hoàn toàn là khác biệt một trời một vực.
Bọn họ thậm chí có dự cảm rằng đội ngũ của Dạ Huyền sắp sửa tạo ra kỳ tích...
"Tiếp theo là đội ngũ của Dạ Huyền đối chiến đội ngũ của Hứa Mãnh." Giang Tĩnh lại tuyên bố.
"Rốt cục cũng đến lượt đội ngũ của Dạ Huyền vào sân!"
Tiếng nói của Giang Tĩnh vừa dứt, Liệt Thiên đạo trường tức khắc trở nên sôi động.
Sau khi xem qua nhiều trận đấu như vậy, bọn họ dần dần có chút mong chờ biểu hiện kế tiếp của đội ngũ Dạ Huyền, nhưng kết quả là chờ mãi mà vẫn không thấy đội ngũ của Dạ Huyền ra sân.
Hôm nay rốt cục cũng đến lượt đội ngũ của Dạ Huyền vào sân, bọn họ đều kích động không thôi.
Mà trận này cũng là cuộc chiến sinh tử của Hứa Mãnh.
Nếu như thua trận này, Hứa Mãnh sẽ có thành tích một thắng bốn bại, coi như có thể sớm tuyên bố bị loại.
Vì vậy, Hứa Mãnh cũng nói với mười vị đệ tử: "Trận chiến này là trận chiến then chốt, nhất định phải thắng."
Mỗi đội ngũ đấu sáu trận, hắn chỉ còn lại trận này và trận đấu với Văn Lâm.
"Hiểu rồi, sư huynh!" Mười vị đệ tử cũng hiểu rõ thế cục hiện tại, đều nín thở tập trung tinh thần, căng thẳng tiến vào chiến trường.
"Rốt cục cũng đến lượt chúng ta!"
Chu Hiểu Phi ở phía sau Dạ Huyền đã nóng lòng lắm rồi.
"Không thể khinh địch." Đàm Thanh Sơn trầm ổn nói.
"Đi đi." Dạ Huyền cười nói.
Cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
"Lần này các ngươi đừng nương tay, hãy dùng tốc độ nhanh nhất để giành chiến thắng."
"Vâng, Đại sư huynh!"
Đám người Đàm Thanh Sơn nhận được mệnh lệnh của Dạ Huyền, ánh mắt đều trở nên sắc bén.
Nếu Đại sư huynh đã nói dùng tốc độ nhanh nhất để giành chiến thắng, vậy thì ra tay toàn lực!
"Bắt đầu!"
Thấy mười người hai bên đã lên sàn, Giang Tĩnh cũng lập tức tuyên bố bắt đầu.
Ầm!
Đội ngũ của Hứa Mãnh đột nhiên xuất thủ, đồng thời mở ra Thần Môn, triệu hồi Hư Thần Giới chi lực.
Đây là kinh nghiệm thu được sau nhiều trận chiến đấu như vậy, cũng là do phương thức chiến đấu của đám người Đàm Thanh Sơn trong trận đầu tiên đã gợi ý cho mọi người.
Hiện tại, toàn bộ các đội ngũ về cơ bản đều áp dụng cách đánh như vậy.
Không ngờ lần này đám người Đàm Thanh Sơn lại không chủ động xuất kích, mà đứng yên tại chỗ, mở ra Thần Môn, bày ra tư thế phòng thủ!
"Hả?"
Việc đám người Đàm Thanh Sơn lấy thủ làm công tức khắc khiến mọi người có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, đội ngũ của Hứa Mãnh đã xuất thủ tấn công về phía đám người Đàm Thanh Sơn.
Rầm rầm rầm ———— Sau khi mở ra Thần Môn, triệu hồi Hư Thần Giới chi lực, thực lực mọi người tăng vọt, từng luồng chân khí khuấy động, thần thông bùng nổ, trong không khí vang lên những tiếng xé gió chân thực.
"Phá...!"
Đám người Đàm Thanh Sơn cũng không nóng nảy, đợi đến khi các thế công của đối phương ập tới mới lựa chọn ra tay.
Mười người hợp nhất, phối hợp hoàn mỹ, gần như trong nháy mắt liền hóa giải thế công của đội ngũ Hứa Mãnh.
Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt thổi lên kèn hiệu phản công mãnh liệt.
"Khí thế này..."
Trên đài cao, tứ đại trưởng lão và tam đại cung phụng cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Mười người này xuất thủ thật sự liền mạch như một thể thống nhất, cho người ta cảm giác giống như chỉ có một người đang chiến đấu, mỗi một chiêu một thức nối tiếp nhau đều được thực hiện đến mức tận cùng.
Rầm rầm rầm ———— Ngay sau đó, một màn kinh người xuất hiện.
Mười người của đội ngũ Hứa Mãnh toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài!
Đồng loạt rơi xuống đất.
Toàn trường kinh hãi.
Đây chết tiệt là cái quái gì vậy.
Sao vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi!
"Hay cho một màn lấy thủ làm công!" Khâu Văn Hãn thấy cảnh này, không nhịn được cười to lên, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ tán dương.
Giành chiến thắng gọn gàng, so với trận đấu đầu tiên còn nhanh chóng hơn.
"Rất tốt, trận này đội ngũ của Dạ Huyền thắng lợi!" Giang Tĩnh cũng vui vẻ cười tuyên bố.
"Khốn kiếp! Đội ngũ của Dạ Huyền lại thắng!"
Các đệ tử xung quanh đều kinh hãi không thôi, tạo nên một làn sóng xôn xao.
Sắc mặt Hứa Mãnh khó coi vô cùng, hắn không ngờ lại thua, lại còn thua đội ngũ của Dạ Huyền thảm hại như vậy!
Nghe tiếng kinh hô xung quanh, Hứa Mãnh chỉ cảm thấy như kim châm, vô cùng khó chịu.
Lưu Thiên Hạo, Hoàng Triển, Văn Lâm, Dương Kính Xuân và những người khác đều hơi biến sắc mặt, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
"Sao bọn họ lại yếu như vậy..."
Trên chiến trường, Chu Hiểu Phi vò đầu không ngớt.
Mấy người Tiếu Chiến sắc mặt cũng cổ quái vô cùng.
Lúc đánh trận đầu, bọn họ đánh rất chắc chắn, không vội vàng, cảm giác chưa kịp gì đã thắng rồi.
Mà lần này, bọn họ nghe theo Dạ Huyền, ra tay toàn lực, thắng lợi chỉ trong nháy mắt.
Khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ không chân thực.
"Đúng như lời Đại sư huynh nói, chúng ta thật sự đã trở nên mạnh mẽ..." Tiếu Chiến nhìn về phía Dạ Huyền cách đó không xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ kính trọng.
"Đúng vậy." Mọi người cũng đều than thở không thôi.
"Ủa? Đại sư huynh muốn làm gì vậy?" Chu Hiểu Phi hơi nghi hoặc.
Vào lúc này, Dạ Huyền đứng lên, mặt hướng về phía đài cao.
"Nhạc mẫu đại nhân, cho ta mượn chút thời gian."
Dạ Huyền khẽ mỉm cười nơi khóe miệng, nói.
"Ngươi muốn làm gì?" Giang Tĩnh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Dạ Huyền, người này lại muốn giở trò quỷ gì đây.
Nàng biết rõ người này, Dạ Huyền, luôn luôn không làm việc theo lẽ thường.
Mọi người cũng đều im lặng lại, tò mò nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền mỉm cười, chậm rãi nói: "Cứ đánh từng trận như vậy quá mất thời giờ, ta có một đề nghị."
Mọi người hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Dạ Huyền.
Đề nghị? Đề nghị gì?
Dưới ánh mắt của vạn người, Dạ Huyền cũng không hoảng hốt, chỉ thấy hắn chỉ tay về phía đám người Đàm Thanh Sơn trên chiến trường, chậm rãi nói: "Bọn họ cứ đứng ở đó, tất cả các đội ngũ còn lại, bao gồm cả đội của Trương Đại Hải, hãy toàn bộ liên thủ đối phó bọn họ."
"Nếu bọn họ có thể đánh bại đội ngũ của ta, vậy thì vị trí thủ tịch đại đệ tử này của ta sẽ nhường lại, để bọn họ sau này tự tranh giành."
"Cái gì?!"
Khi lời của Dạ Huyền còn chưa dứt, toàn trường đã hoàn toàn sôi trào.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Huyền, kinh ngạc tột độ!
"Đây là giở trò quỷ gì vậy? Toàn bộ đội ngũ cùng tấn công bọn họ?!" Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Lời này của Dạ Huyền giống như một tiếng sét đánh ngang tai, nổ tung trong lòng mọi người, khiến người ta khó có thể tin nổi.
Đừng nói là người khác, ngay cả sắc mặt đám người Đàm Thanh Sơn cũng trở nên tái nhợt.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi vị Đại sư huynh này đang làm gì!
Toàn bộ cùng tấn công?
Đây không phải là muốn mạng bọn họ sao?
Mặc dù thực lực bọn họ đã được tăng lên trên diện rộng, nhưng cũng không thể nào đủ mạnh để đối mặt với sự tấn công liên thủ của sáu đội ngũ được!
"Dạ Huyền, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Trên đài cao, sắc mặt Giang Tĩnh trở nên nghiêm trọng, nàng trừng mắt nhìn Dạ Huyền, trầm giọng nói.
Tuy sớm biết Dạ Huyền luôn không đi theo lối mòn, nhưng chuyện này cũng quá mức không theo lối mòn rồi.
Toàn bộ đội ngũ cùng nhau đánh đội ngũ của hắn?
Hắn đang nghĩ cái gì vậy!?
"Đương nhiên, ta luôn luôn nói lời giữ lời." Dạ Huyền thản nhiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
"Dạ Huyền, lão phu càng ngày càng thưởng thức ngươi!"
Không đợi Giang Tĩnh mở miệng, Vi Vân Cương trong số tam đại cung phụng đã cười đứng lên, nói với Dạ Huyền: "Bất kể trận chiến này thắng hay thua, ngươi đều đáng để lão phu kính nể!"
Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn lúc này cũng có vẻ mặt cổ quái nhìn Dạ Huyền.
Xác thực là bọn họ cũng kính nể Dạ Huyền này.
Kính nể cái đầu của Dạ Huyền này thật sự là bị úng nước rồi!