Dương Lệ Hoa vội vàng tiến lên, cướp đứa cháu gái mũm mĩm về ôm vào lòng, che mắt nó lại. Sau đó, cô lại vội vã kiểm tra xem ba đứa nhóc có bị thương không, nhất thời bận rộn không xuể.
“Thế nào rồi? Các con có bị thương không? Có chỗ nào đau không!”
Ba đứa nhóc vênh váo nửa ngày, lúc này mới sực tỉnh, mắt đảo liên hồi. Chúng chỉ lo khoe khoang mà quên mất việc báo tin bình an!
"Mẹ, chúng con không sao! Hề hề, chúng con đã săn được ba con lợn rừng, sau này ngày nào ăn sủi cảo cũng đủ!" Thái Vĩnh Lộc nhe hàm răng trắng tinh, vẫn không nhịn được ngấm ngầm khoe khoang.
Thái Vĩnh Duyệt thì ngoan ngoãn hơn nhiều, nói thật: “ Bác dâu, đùi con bị thâm một mảng, nhưng chú Hà Sơn nói không sao, không bị thương xương. Anh ba bị một vết cắt ở tay, cũng đã băng bó rồi. Thụy Dương bị lợn rừng đuổi chạy, làm mất giày, cuối cùng phải trèo lên cây, không bị thương.”
Trần Thụy Dương còn định nói thêm, nhưng bị Dương Lệ Hoa kéo lại, nhìn ngó từ trên xuống dưới thấy không sao mới yên tâm.
Sau đó, sau gáy của đứa nhóc lém lỉnh Thái Vĩnh Lộc bị mẹ nó tán một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT