Ông cụ Thái đoán được không sai, liền lắc đầu đáp: “Không cần, cứ bảo người băng bó sơ qua, đừng để chết. Giấu kín đi để người ngoài không biết, áp giải về nhà chúng ta. Ta sẽ suy nghĩ rồi xử lý sau.”
Trần Chiêu đương nhiên đồng ý, đích thân dặn dò đầu lĩnh hộ vệ sắp xếp ba tên trộm cho ổn thỏa, nhét chúng vào giữa xe hàng, bên trên che kín bằng giỏ tre và các vật dụng khác. Nếu không có người cố tình lục soát, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra chúng.
Vết máu ở trại cũng được phủ kín bằng tuyết còn sót lại, lửa trại dập tắt sạch sẽ, không để lại dấu vết.
Rất nhanh, mọi người lại lên đường.
Ông cụ Thái, Trần Chiêu và hai đứa cháu ngồi chung một xe ngựa, phía sau đuôi xe là Mè Đen đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vĩnh Lộc khó khăn lắm mới được cứu, thấy ai trong nhà cũng cảm thấy thân thiết. Cậu tiến lại gần ôm Mè Đen vuốt ve một hồi, khiến Mè Đen khó chịu lắc đầu.
Ông Thái vội vàng che chở cho Mè Đen, cười mắng: "Đừng chọc Mè Đen, nó từ sáng hôm qua đã vượt núi băng rừng, dẫn mọi người đi tìm các con. Chúng ta đều mệt rã rời rồi, huống hồ nó chỉ là một con chó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT