Châu Châu chơi đùa bên ngoài một lúc, lặng lẽ chạy vào ôm lấy chân mẹ, nhìn theo ánh mắt của mẹ, cất giọng non nớt nói.
"Mẹ ơi, anh này đẹp trai thật! Ai đã đánh anh ấy ra nông nỗi này, tội nghiệp quá."
Dương Lệ Hoa đặt bát thuốc xuống, ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Mẹ cũng không biết nữa, có lẽ anh ấy ra ngoài gặp phải người xấu rồi! Con đừng sợ, vết thương của anh ấy đã được bôi thuốc rồi, dưỡng thương cho tốt, chắc chắn sẽ sớm khỏe lại.”
Châu Châu ngoan ngoãn gật đầu, đang định nói gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy loáng thoáng một miếng ngọc bội màu đen trên cổ người thanh niên, thế là bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé vươn ra sờ thử.
Trong hòm kho báu của cô bé cũng có ngọc bội, ngày thường cô bé hay lấy ra nghịch. Có màu trắng, màu xanh lục, nhưng không có màu đen này!
Dương Lệ Hoa giật mình, giơ tay vỗ vào mu bàn tay con gái, nhỏ giọng quát: "Không được tùy tiện động vào đồ của người khác!"
Châu Châu lè lưỡi, vội vàng rụt tay lại xin lỗi: "Mẹ ơi, Châu Châu sai rồi. Châu Châu chỉ muốn xem ngọc bội màu đen thôi..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play