“Tạ Thiên Thanh.” Bỗng nhiên có người cả tên lẫn họ gọi lại Lâm Tầm đang nhìn đông nhìn tây tìm người mua.
Hai người ăn mặc chuẩn phong cách tinh anh, một trước một sau đi tới. Bình thường dưới tình huống này, Tạ Du không muốn nói chuyện với đứa em trai này, nhưng hiện tại xem ra hắn ta không thể không ra mặt.
Nơi đây người đến người đi, đụng phải người quen, e rằng sẽ bị coi là trò cười mà truyền ra trong giới.
Nói cho cùng, Tạ Thiên Thanh cũng là một người kỳ lạ, cậu rất ít khi dùng tiền trong nhà. Từ khi Tạ Thiên Thanh còn nhỏ, Tạ Du đã không nhìn thấy cậu vươn tay xin tiền tiêu vặt từ cha mẹ, thậm chí còn chưa từng giao lưu mấy câu với người trong nhà. Bất kể tốn bao nhiêu công sức mời các chuyên gia trị liệu tâm lý đến, cuối cùng họ cũng không ở lại quá ba ngày.
Như lời vị bác sĩ tâm lý cuối cùng đã rời đi: Tâm lý học của bà chỉ hữu ích với người bình thường. Trong suốt thời gian Tạ Thiên Thanh ở cùng bà, bất kể bà làm gì, cậu nhiều nhất cũng chỉ cho một ánh mắt.
Phí Lãng năm đó còn vì chuyện này mà trêu chọc Tạ Du thậm tệ: “Xét từ hoàn cảnh chung, không phải cậu mới là người nên đi trị liệu tâm lý sao?”
Tạ Du thái độ khác thường không hề phản bác, kỳ thật ngay cả chính hắn ta cũng cảm thấy hiếm lạ. Mẹ của Tạ Thiên Thanh khi đó lớn lên xinh đẹp, lại rất được lòng người. Cha cậu từ trước đến nay luôn cưng chiều nàng ta, nên Tạ Thiên Thanh là con trai thứ hai, vừa sinh ra đã nên được hưởng thụ sự cưng chiều vô tận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play