Bất luận những vị khách trọ bên trong ra sao, Vô Ưu Sơn Trang quả thực là một nơi rất đẹp. Lâm Tầm và Giang Ngọc khi sắp đến nơi cũng đã gần chính ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, dát lên đám mây mù xung quanh một lớp kim quang, khiến cảnh vật trông vô cùng ấm áp.
Lâm Tầm đứng từ xa, cảm khái nói: “Nơi này quả nhiên không hổ danh là ‘Vô Ưu’.”
“Vô Ưu Sơn Trang sớm nhất tên là Ngọa Long Sơn Trang, nguyện trung thành với hoàng thất,” Giang Ngọc nói: “Bên trong đều là những người tài ba chí sĩ. Sau này khi Đông Đài quốc diệt vong, người thì chết, người thì phát điên, dần dần trở thành Vô Ưu Sơn Trang ngày nay.”
Lâm Tầm: “Di họa của tiền triều, triều đình vì sao không phái người tiêu diệt?”
Giang Ngọc cười nói: “Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang qua các đời, đều là những tồn tại cực kỳ lợi hại. Vô Ưu Sơn Trang không phải là không thể tiêu diệt, nhưng cái giá phải trả như vậy thì bất luận một vị Hoàng đế nào cũng không muốn thấy.”
Hắn nhìn xa xa Vô Ưu Sơn Trang, ánh mắt thâm thúy đầy tang thương: “Thế nhân chỉ thấy Vô Ưu Sơn Trang nội đấu nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người tự giết lẫn nhau trong trang, nhưng nếu Vô Ưu Sơn Trang nội bộ hòa thuận, Hoàng thượng làm sao có thể chịu đựng được sự tồn tại của nó?”
Lâm Tầm ngẩn ra, “Ngươi là nói ——”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play