Yến Lân: “A?”

Hà Phong uyển chuyển nói: “Không nhìn đường mà lái, có phải không được hay cho lắm không?”

Thấy ánh mắt lo lắng của Hà Phong lia đến, hắn liền quát lớn: “Gì chứ! Ý cậu là sao! Tôi lái xe rất ổn đấy! Tôi thi bằng chỉ mất đúng một tuần!”

“Nhưng xe lúc nãy không phải hơi lắc một chút sao?” Hà Phong nói được nửa câu, chợt sực tỉnh: “Uống rượu lái xe nguy hiểm lắm nha.”

Yến Lân suýt nữa tức nghẹn: “Tôi không có uống rượu!!”

“Được, được rồi.” Hà Phong cài dây an toàn, câu “Giận dữ không tốt cho sức khỏe” cuối cùng cũng nuốt trở lại.

May mà cuối cùng họ vẫn thuận lợi tới nơi. Gần như vừa lúc Hà Phong mở cửa bước xuống, xe thể thao cũng nhanh chóng chuyển động, chưa kịp quay lại nói lời cảm ơn thì chỉ còn thấy đèn hậu xe lóe lên xa dần.

Hà Phong: “…… Đi gì mà lẹ dữ vậy trời?”

Vừa lúc này, 99 – hệ thống vẫn nãy giờ im lặng, vang lên leng keng: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên: Rời khỏi hội sở! Hiện tại xin dẫn ngài đến mục tiêu tiếp theo: ‘nhà’! Xin nhận phần thưởng nhiệm vụ! Xin kiểm tra kho tích điểm! Xin mở thương thành hệ thống!”

Hà Phong cuối cùng cũng bắt được cơ hội: “Khoan đã, nói cho tôi biết cậu là hệ thống của công ty nào?”

99: “A?”

Hà Phong: “Lúc nãy tôi nghe có tiếng nói hỏi tôi có chấp nhận điều kiện ‘cá nhân’ gì đó, sau đó hình như tự động hiện giao diện, ký cái gì đó?”

99 ấp úng: “Ờm… chúng tôi là Cục Thời Không chuyên giúp linh hồn đủ điều kiện thực hiện nguyện vọng. Việc chọn ký chủ hoàn toàn dựa trên nguyên tắc tự nguyện, tuyệt đối không ép buộc, ký chủ chắc cậu nhớ nhầm rồi?”

Ánh mắt Hà Phong kiên định: “Tôi từng xem video bảo không được tùy tiện bấm xác nhận khi không thấy rõ giao diện. Cho nên chắc chắn tôi không bấm. Hơn nữa lúc đó chẳng có lựa chọn từ chối nào cả, tôi nhớ rất rõ.”

99 im lặng vài giây: “Cái này… tôi cũng không rõ. Hay để tôi nộp đơn hỏi cấp trên giúp ngài nhé?”

“Được.” Hà Phong còn chưa hiểu rõ hàm ý đằng sau câu trả lời “vạn năng” này của 99, cũng không hỏi tiếp nữa.

99 như trút được gánh nặng, vội vàng đổi chủ đề: “Phần thưởng nhiệm vụ đầu tiên là thuốc mỡ giảm sưng tiêu bầm và 5 điểm tích phân! Tôi có thể bôi thuốc cho ngài ngay bây giờ, ngày mai đầu gối và tay chân sẽ khỏi hẳn! Còn tích phân có thể đổi ra tiền của thế giới này, tỷ lệ đổi theo mệnh giá lớn nhất, ví dụ mệnh giá lớn nhất là 100 đồng thì 5 điểm đổi được 500 đồng; hoặc dùng để mua đồ trong thương thành hệ thống. Ký chủ chỉ cần nghĩ đến thương thành là có thể mở giao diện! Cũng vậy với việc kiểm tra điểm!”

“Vậy bôi giúp tôi đi.”

“Vâng!”

Hiệu quả thuốc mỡ quả thật thần kỳ, chỗ thương nhanh chóng hết đau, đi lại cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Leo vài bậc thang, Hà Phong dừng trước một cánh cửa chống trộm hơi cũ, 99 giới thiệu: “Đây chính là ‘nhà’ của ký chủ ở thế giới này, chìa khóa nằm trong túi quần phải.”

Hà Phong lấy chìa khóa ra, nhưng chưa vội mở cửa: “…‘Tôi’ ở thế giới này có người thân không?”

“…… Không có.” Giọng 99 nhỏ nhẹ trả lời.

“Không có cũng tốt. Bằng không nếu họ phát hiện ‘tôi’ khác xưa, chắc sẽ rất đau lòng.” Hà Phong cười khẽ. “Thì ra ‘tôi’ là người của Cục Thời Không à?”

99: “…… Đúng vậy. Cậu ấy đã đi đến một nơi rất tốt, ký chủ không cần lo lắng.”

Hà Phong gật đầu, bắt đầu lục lọi.

99 thấy cậu tìm khắp nơi, liền hỏi: “Ký chủ?”

Hà Phong: “À, tôi đang xem cậu ấy để lại cho tôi bao nhiêu tiền.”

99: “………………” Ký chủ đúng là người thú vị.

Sau một hồi lục tung cả nhà, tài sản của họ chỉ có: một cái tủ lạnh cũ, vài thiết bị bếp lâu đời, một số nồi chảo cũ kỹ, vài bộ quần áo mỏng, và một chiếc điện thoại thông minh hoàn toàn mới chẳng ăn nhập gì với căn phòng.

Hà Phong trước đây chỉ dùng điện thoại cơ bản để gọi điện, vì nó là rẻ nhất. Cậu mở khóa vân tay, không vào trò chơi đầu tiên mà mở ngay ví điện tử và tài khoản ngân hàng.

Ví điện tử: số dư 0.

Ngón tay Hà Phong run lên, rồi chuyển sang tài khoản ngân hàng.

Tạm được, còn dư 3,000 đồng.

99 nhìn Hà Phong vẫn chưa từ bỏ, lục tung căn phòng thêm lần nữa rồi mới nói: “Ký chủ, làm nhiệm vụ cũng kiếm được tiền! Tôi có thể công bố nhiệm vụ hằng ngày đổi tích phân!”

Hà Phong lúc này mới dừng lại. 99 vội nói thêm: “Ngày mai ký chủ còn phải đến trường học mà, nghỉ ngơi sớm đi.”

Vừa mới thoát khỏi “địa ngục lớp 12” mà Hà Phong lại trầm mặc: “…Tôi còn phải học bao lâu nữa?”

99: “Ký chủ năm nay lớp 12, còn một năm nữa là xong. Vì ở thế giới trước ngài đã thi đại học rồi, nên tôi có thể căn cứ theo thành tích của ngài để xử lý bài thi – vẫn đạt điểm tương đương!”

Hà Phong: “Haiz… Vậy cũng được.”

/

“Ký chủ ký chủ, dậy rồi!”

Giọng trẻ con mềm ngọt đánh thức Hà Phong khỏi giấc mơ. Cậu mở mắt, bật dậy rồi bắt đầu bận rộn.

“Ký chủ, trường học 8 giờ mới học mà? Sao 6 giờ đã dậy rồi?” 99 tò mò hỏi.

“Dậy nấu cơm sáng với cơm trưa. Hôm qua xem lịch rồi, không có thời gian về nhà ăn trưa.”

“Nhưng tôi tra tư liệu thấy trường có căn tin mà? Sao không ăn ở đó?”

“Tôi coi lịch sử chi tiêu rồi, mỗi bữa trưa ở căn tin mất tận 15 đồng, tự nấu rẻ hơn.” Hà Phong vừa đảo trứng trong chảo vừa nói, động tác vô cùng thuần thục. Sau khi chiên xong, cậu đặt trứng lên phần cơm đã nấu từ hôm qua, rồi rưới lên phần cà tím xào thịt mới làm, rắc thêm chút hành, cẩn thận cho vào hộp inox rồi bỏ vào cặp.

“Ký chủ nấu cơm nhìn ngon quá nha!”

“Tạm được. Cũng chẳng ai từng ăn qua cơm tôi nấu,” Hà Phong cười, “Cậu muốn nếm thử không?”

99 tiếc nuối nuốt nước miếng: “Tôi bây giờ chưa ăn được gì đâu… Chờ ký chủ hoàn thành thêm vài nhiệm vụ, nâng cấp hệ thống xong có lẽ tôi sẽ ăn được.”

Hà Phong: “Vậy tôi sẽ cố gắng.”

99 nghẹn ngào cảm động.

Chuẩn bị đồ đi học xong, Hà Phong thấy còn sớm, do dự một chút rồi ra siêu thị nhỏ mua đôi găng tay và túi đựng. Toàn thân cậu giờ chỉ có 3,500 đồng, cảm giác cấp bách khiến cậu quyết định quay lại nghề cũ – nhặt ve chai. Dù không kiếm nhiều, nhưng “muỗi nhỏ cũng là thịt”, còn hơn không có xu nào.

Không định nhặt ngay hôm nay, nhưng vừa cầm găng tay và túi, giao diện hệ thống lại hiện thông báo nhiệm vụ thường nhật.

“Chỉ cần nhặt đủ 5 chai nhựa là được 3 điểm tích phân? Vậy là 300 đồng??” Hà Phong mắt sáng rực. Vừa định đóng giao diện thì thấy thêm dòng chú thích nhỏ: “Nếu lấy được từ nhân vật chỉ định thì mỗi chai được 5 tích phân?? 500 đồng???”

Hà Phong chưa từng nhặt được từng ấy tiền một ngày! Cậu không khỏi nhìn chằm chằm dòng nhiệm vụ, hơi thấy bất an. Dù nói tiền không phải vạn năng, nhưng nếu không có tiền, cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì. Chỉ là 99 cũng không rõ “nhân vật chỉ định” cụ thể là ai, chỉ nói sẽ tự động nhắc khi thích hợp.

Cậu cố nhịn xúc động muốn đi lục thùng rác ngay lúc này, về nhà đặt công cụ làm giàu đã chuẩn bị sẵn vào ba lô, sau đó vòng lại con hẻm nhỏ một lần nữa, xác nhận vị trí thùng rác rồi mới đi đến trường. Con hẻm này thùng rác không nhiều, có lẽ cũng đã bị người khác để mắt tới từ sớm. Nhưng Hà Phong chỉ cần nhặt năm cái chai là đủ, chắc cũng không ảnh hưởng gì đến người ta.

Ngôi trường cậu đang theo học hiện tại là một trường quý tộc có tiếng, diện tích rộng gấp đôi trường cấp ba cũ của cậu. Cổng lớn hình vòm, bên cạnh có bia đá khắc tên trường và lời răn dạy, cơ sở vật chất thì đầy đủ từ a đến z, thậm chí còn có cả hồ bơi. Học sinh trong trường đều là dạng học giỏi hoặc có gia thế không tầm thường. Trường này cực kỳ coi trọng thành tích, chỗ ngồi trong lớp cũng được sắp xếp dựa theo xếp hạng học tập.

Hà Phong đến lớp từ rất sớm, nhưng vẫn có vài học sinh đến trước cậu, đang lặng lẽ đọc sách. Dưới sự chỉ dẫn của 99, cậu tìm được chỗ ngồi của mình — gần cuối lớp, cạnh cửa sổ phía hành lang.

Cậu lôi hết sách trong ngăn bàn ra xem. Trên mỗi quyển sách giáo khoa đều có tên viết gọn gàng, nhưng nét chữ lại vẫn ngả nghiêng như hồi lớp ba tiểu học, xiêu vẹo và khó coi. Trên các bài thi còn nhiều chỗ để trống, bị gạch đỏ sửa lỗi, nhưng đều xếp gọn, ghi rõ thời gian làm bài. Khi lật mấy bài cũ hơn, cậu phát hiện chữ viết vẫn xấu nhưng nội dung lại đầy đủ hơn nhiều, điểm số cũng cao hơn hiện tại. Vừa định nhìn kỹ hơn, trong một bài thi rơi ra một tờ giấy nhỏ.

"Ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến đã được phát động, mời kiểm tra và xác nhận.”

Dòng chữ trên giấy vừa lọt vào mắt cậu, 99 liền đọc to lên:

"Tôi sinh ra bình thường, lại muốn được người khác chú ý. Thành tích từng xuất sắc, nhưng sau khi vào trường mới liền phát hiện ngoài núi còn có núi. Các bạn học ai cũng có ưu điểm, lấp lánh tỏa sáng, chỉ có tôi như cát trong nước, bèo trôi vô định. Thành tích, gia thế — tôi chẳng có gì. Phải làm thế nào để được người khác chú ý? Được quan tâm? Nếu cả thế giới đều quên tôi, thì tôi tồn tại có còn ý nghĩa gì?

 

Nhiệm vụ chủ tuyến:

1. Trở thành bạn thân với hai bạn học vừa chuyển đến

2. Nhận một chức vụ trong lớp

3. Mỗi ngày được ít nhất một người chủ động chào hỏi trên đường

4. Mở rộng mức độ nổi tiếng, càng được biết đến rộng rãi, phần thưởng càng hoàn mỹ.

Ký chủ, đây là thế giới đầu tiên nên nhiệm vụ chủ tuyến sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cố lên nha!”

Hà Phong hơi nhức đầu: “…Ta không giỏi kết bạn.”

“Không sao cả, ký chủ ngài tốt như vậy, chỉ cần chịu khó nói chuyện một chút, mọi người chắc chắn sẽ thích ngài!” — 99 rất có lòng tin, nhưng Hà Phong chỉ lặng lẽ tiếp tục xem bài thi, trong lòng âm thầm tính toán.

Sắp đến giờ học, trong lớp dần đông người. Các học sinh tụ tập thành từng nhóm, hoặc làm bài, hoặc ăn sáng, hoặc tán gẫu. Chỉ có Hà Phong ngồi một mình, nhưng cậu cũng chẳng để tâm, chỉ chăm chú xem sách tiết đầu và làm ghi chép cẩn thận.

99 khó hiểu:

"Ký chủ, cậu không đi trò chuyện với bạn học sao? Tác nghiệp khảo thí để tôi làm cho là được mà~”

Cậu vẫn không ngừng viết:

"Không sao, tự mình làm quen dần thì hơn.”

Lúc này có tiếng gọi: 

“Yến ca tới rồi!”

Yến Lân với mái tóc rối bù bước vào lớp. Nghe người khác chào, hắn chỉ lười biếng nhấc cằm đáp lại. Dù vẫn còn ngái ngủ, gương mặt điển trai cùng nốt ruồi trên mũi vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Yến Lân bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình. Hắn theo bản năng quay lại — bắt gặp ánh mắt của cậu.

Trước đây chỉ cần hắn liếc nhìn, người kia sẽ vội vàng quay đi. Nhưng hôm nay, đối phương lại bình tĩnh đối diện, như thể đây là chuyện đương nhiên.

99 không bỏ lỡ thời cơ:

“Ký chủ, không mau lại chào hỏi người ta một tiếng? Hôm qua chẳng phải hai người đã gỡ bỏ hiểu lầm rồi sao? Biết đâu còn trở thành bạn thân đó!”

Cậu lại quay đầu nhìn đi nơi khác:

“Hôm qua đúng là hắn giúp tôi, sau này sẽ tìm cơ hội cảm ơn. Còn chào hỏi… miễn đi.”

99 im lặng:

…Hình như ký chủ mắc chứng sợ xã hội thì phải, giờ làm sao bây giờ…

“Rồi, không nghe thấy chuông vào lớp à?”

Một nam giáo viên trẻ tuổi bước nhanh vào lớp học, vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp. Tuy mặc đồ rất ông cụ non và đeo kính gọng đen dày cộp, nhưng khí chất vẫn nghiêm túc sắc bén. Hắn giơ tập giáo án lên, cộc một tiếng gõ vào bàn:

“Tiết hôm nay là bài mới, bài tập chuẩn bị hôm qua, các em xem hết chưa?”

Dưới bục vang lên vài tiếng đáp lời yếu ớt, nam giáo viên thở dài một hơi, đảo mắt nhìn quanh lớp — rồi dừng lại ở một đôi mắt đen trắng phân minh phía cuối lớp.

Hắn nhận ra cậu.

Đó là học sinh duy nhất trong lớp xuất thân từ cô nhi viện. Tính cách trầm lặng ít lời, đến lớp thường cúi đầu, không thích nói chuyện. Gần đây nhà trường đang xét danh sách học sinh được hỗ trợ khó khăn, cậu rõ ràng nằm trong số đó, thế mà vẫn chấp nhất không chịu ký vào đơn xin hỗ trợ.

Nhưng hôm nay, hình như hơi khác?

Hà Phong ngồi nghe giảng rất nghiêm túc. Nam giáo viên này dạy Ngữ văn, nhìn qua thì chắc mới tốt nghiệp thạc sĩ không lâu. Hắn cũng là chủ nhiệm lớp, giảng bài rõ ràng, có cấu trúc riêng, nghe cũng khá dễ hiểu.

“Em Hà Phong, trả lời giúp thầy câu hỏi này.”

Cậu đứng dậy. Lớp học vốn đang im bỗng bật ra vài tiếng cười trộm.

Nhưng cậu không để ý. Cậu trả lời nghiêm túc, giọng trong trẻo rõ ràng khiến cả lớp im bặt. Vài học sinh quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.

Cậu nói xong, giáo viên gật đầu hài lòng:

“Rất tốt. Mời em ngồi.”

Chuông tan tiết vừa vang lên, thầy chủ nhiệm dứt lời chấm dứt bài học rồi nhanh chóng đi tới cạnh bàn cậu, gõ gõ mặt bàn:

“Hà Phong, em ra ngoài với thầy một chút.”

“Trạng thái hôm nay của em khá hơn trước rất nhiều đấy.” Thầy vừa dẫn cậu ra khỏi lớp, vừa nhỏ giọng trò chuyện, “Về chuyện thầy đề nghị lần trước, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

99 nhanh chóng nhắc nhở:

“Ký chủ, hắn đang nói đến chuyện xin trợ cấp khó khăn.”

 

Từ “nghèo khó” đối với cậu mà nói không hề xa lạ, trong giây lát làm tâm trí cậu hơi choáng váng. Ở thế giới ban đầu, nhờ vào sự giúp đỡ của nhiều người, cậu mới có thể thuận lợi đi con đường mình muốn. Không ngờ thế giới này cũng có chế độ tương tự.

Nhưng cậu vẫn chưa trả lời. Thầy giáo nhìn cậu trầm mặc, bèn tiếp tục:

“Thầy biết em rất cố gắng, nhưng em vẫn là học sinh trung học, khả năng xoay xở trong xã hội có hạn. Hiện tại tạm thời nhận trợ giúp không có gì đáng xấu hổ. Đương nhiên đây chỉ là lời khuyên từ thầy, nếu em có suy nghĩ khác, thầy sẵn sàng nghe em trình bày.”

Hai người đã đi đến văn phòng. Thầy giáo vừa dạy xong, miệng khô lưỡi rát, liền cầm chai nước khoáng trên bàn, ngửa đầu uống cạn một hơi hơn nửa chai.

Hà Phong vô thức nhìn theo chai nước trong tay thầy. Giao diện nhiệm vụ hàng ngày xuất hiện: “Mục tiêu hôm nay: Ngải Vũ Thư.” Phía sau còn đánh dấu rõ ràng: “Chủ nhiệm lớp, kiêm giáo viên Ngữ văn.”

Hóa ra là kiểu nhiệm vụ phát động ngẫu nhiên như thế này à? Cậu đang định đợi thầy ném chai đi rồi lặng lẽ nhặt lại, ai ngờ dưới giao diện lại hiện lên đếm ngược 30 giây.

Ngải Vũ Thư vẫn kiên nhẫn chờ học sinh trước mặt lên tiếng. Với dạng học sinh có tính cách hướng nội như cậu, cần bắt đúng thời cơ để mở lời. Ngày hôm nay trông có vẻ là một cơ hội tốt.

“Thầy Ngải.” Cậu ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi, “Thầy có thể cho em cái chai nước đó không?”

“A?” Ngải Vũ Thư hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều:

“Được thôi, em chỉ cần cái chai à? Vậy chờ thầy uống nốt ngụm cuối.”

Hắn uống sạch rồi đưa cho cậu. Cậu mỉm cười, trên mặt lộ rõ sự nhẹ nhõm:

“Cảm ơn thầy. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, thầy đưa mẫu đơn cho em đi, em sẽ ký. Phiền thầy quá.”

Ngải Vũ Thư mừng rỡ:

“Không phiền, không phiền!”

Ngay khi cậu nhận lấy cái chai, giao diện đếm ngược lập tức dừng lại, dòng thông báo “Nhiệm vụ hoàn thành” hiện lên, điểm tích lũy cũng nhảy từ 0 thành 10. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy nếu ném luôn cái chai vào thùng rác thì có hơi… lãng phí công lao, thế là quyết định mang về rửa sạch, có thể đem bán kiếm chút tiền cũng được, tích tiểu thành đại mà.

Hà Phong quay lại lớp, vừa đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Cậu bước tới cửa lớp, gõ cửa một cái, lễ phép gọi:

“Báo cáo.”

Thầy giáo đang giảng bài nhìn thấy là cậu thì gật đầu cho vào, không nói gì thêm — hiển nhiên biết cậu vừa từ văn phòng trở về.

Yến Lân vừa định rút mắt về, thì thấy người nọ bước vào tay cầm… một cái chai nhựa rỗng.

Ơ? Lúc nãy cậu ấy đi đâu ra mà cầm cái chai thế?

Ánh mắt Yến Lân vô thức bám theo từng động tác của cậu. Hắn thấy Hà Phong mở cặp sách, cẩn thận đặt cái chai vào, rồi còn tỉ mỉ kéo khóa lại, động tác cực kỳ nghiêm túc như đang cất bảo vật. Yến Lân ngây ra.

Gì vậy trời? Cái chai có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Hay hôm nay là “Ngày bảo vệ môi trường”? Nhưng có cần phải nâng niu cái chai nhựa người khác uống dở xong như vậy không? Hay đây là chiêu trò gì mới, cố ý gây chú ý với hắn?

Hà Phong hoàn toàn không biết hành động nhỏ của mình đã khiến một người đầu óc rối tung. Cậu chỉ im lặng lấy bút ra, mắt không rời khỏi bảng, chuyên chú lắng nghe thầy giảng bài.

Mà các thầy cô trong trường thì luôn nhạy cảm với ánh mắt nghiêm túc của học sinh. Một buổi sáng trôi qua, mỗi tiết đều có giáo viên gọi tên Hà Phong trả lời — và cậu đáp đúng hết.

Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa. Tiết cuối cùng kết thúc, thầy giáo vừa dứt lời “Tan học”, mấy học sinh nóng ruột chờ cơm lập tức vọt khỏi lớp như tên bắn.

Hà Phong thì không vội. Cậu thu dọn lại ghi chép buổi sáng, xác nhận không có điểm nào còn nghi ngờ, sau đó mới lấy hộp cơm ra từ trong cặp. Tuy đã sang thu, nhưng nhiệt độ chưa hạ xuống nhiều, hộp cơm vẫn còn âm ấm.

Lúc này trong lớp chỉ còn mỗi mình cậu. Nhưng cậu biết nếu ăn trong lớp sẽ để lại mùi, ảnh hưởng đến những bạn học muốn ngủ trưa, thế là đứng dậy định tìm nơi yên tĩnh hơn để ăn.

“Uầy má nó!”

Vừa bước ra cửa, cậu liền bị ai đó đụng mạnh một cái. Hộp cơm tuột khỏi tay, rơi xuống đất vang lên bộp một tiếng lớn.

“Đi đường kiểu gì vậy trời…”

Yến Lân đau đớn xoa bụng, mặt nhăn nhó:

“Không nhìn đường thì thôi, sao còn cầm theo vũ khí thế hả?”

Hắn cúi đầu liếc một cái — ủa, quen thế?

“Xin lỗi, Yến đồng học.” Cậu thản nhiên đáp, “Nhưng là cậu đụng tôi trước. Tôi cũng đâu mang vũ khí gì, chỉ là hộp cơm của tôi thôi.”

Chỉ một câu “xin lỗi”, Yến Lân lập tức… hết giận.

Hắn vừa rồi còn không thấy gì đặc biệt, mà giờ chỉ cần nghe người này nói gần bên tai một tiếng, tai liền ngứa rần, eo bên sườn cũng tê dại theo, đến mức hắn phải đưa tay gãi nhẹ.

Cậu khom người xuống, định nhặt hộp cơm lên. Động tác hơi cúi về phía trước khiến Yến Lân giật mình lùi nửa bước:

“Nè, dựa gần như vậy làm gì!”

Hà Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt mơ hồ:

“Gần sao? Còn cách gần hai mét mà?”

Không để tâm tới vẻ mặt phòng bị của Yến Lân, cậu nhặt hộp cơm lên kiểm tra. Cũng may lúc ra khỏi nhà cậu đã quấn một lớp màng bọc thực phẩm, đồ ăn bên trong vẫn còn nguyên. Chỉ có phần nắp inox hơi móp méo, nhìn hơi… tội.

Cậu tiếc đứt ruột. Hộp cơm này là tài sản có giá trị cao nhất trong nhà hiện tại. Nếu là người khác, có lẽ cậu đã bắt đối phương bồi thường rồi. Nhưng nghĩ đến hôm qua Yến Lân từng giúp mình, cậu thôi không so đo nữa.

Yến Lân thấy người nọ định rời đi liền buột miệng:

“Cậu định đi đâu? Đụng trúng tôi, không cần chịu trách nhiệm gì à?”

Hà Phong không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:

“Yến đồng học, là cậu đụng tôi. Hành lang có camera, nếu cảm thấy không đúng, cậu có thể hỏi thầy giáo kiểm tra lại. Tôi giờ muốn đi ăn cơm.”

Yến Lân theo bản năng đuổi theo vài bước, rồi như sực tỉnh, đứng khựng lại giữa hành lang.

…Mình đang làm gì vậy?

Đuổi theo cậu ấy để nói gì chứ?

Hắn nhìn bóng dáng cong cong của người nọ dần khuất sau hành lang, lòng bỗng nhói một cái.

Muốn đuổi theo quá.

Trời trưa nắng gắt, ánh nắng đổ lửa, Yến Lân vậy mà lại khẽ rùng mình.

…Hỏng rồi.

Từ tối qua, hình như mình bắt đầu “thất tâm phong” (tâm trạng rối loạn). Không chỉ chủ động đưa người này, người mà trước giờ mình luôn giữ khoảng cách về nhà, còn để cậu ấy ngồi sau xe mình, vị trí chưa ai từng ngồi. Bây giờ đến cả lúc đi học, cũng không nhịn được mà nhìn lén, còn muốn nghe cậu ấy nói chuyện…

Yến Lân lẩm bẩm:

“Chuyện của mình dạo này, hình như… không ổn lắm đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play