“Đẹp không?” Tiêu Cảnh Văn nhìn thiếu niên đang ngây ngốc kinh ngạc, ánh mắt cũng dần dịu xuống.
Trước mắt thiếu niên là cả một mảng rừng hoa hải đường nở rộ, bạt ngàn rực rỡ, từng cánh hoa theo gió xuân lả tả rơi xuống, phủ kín tầm nhìn bằng sắc hồng phấn mong manh. Cảnh hoa rụng tựa mộng, đẹp đến ngây người.
“Đẹp!” Mắt Ngôn Khê sáng rực, đôi con ngươi đen láy phản chiếu cả rừng hoa, ánh hồng của cánh hoa in lên gương mặt trắng trẻo, khiến dung mạo cậu như được phủ thêm một tầng sương phấn, vẻ mặt đầy phấn khích.
Cậu vốn thích hoa hải đường nhất. Khi còn nhỏ, mẫu thân cậu đặc biệt yêu loại hoa này, nên trong sân nhỏ nhà họ cũng trồng mấy gốc hải đường. Mưa thấm đất, năm nào cũng nở đầy sân, từ đó cậu cũng yêu hoa hải đường đến say mê.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một biển hoa hải đường lớn thế này — liếc mắt nhìn qua, tưởng chừng không thấy điểm tận cùng.
“Nơi đẹp thế này, sao trước giờ ta chưa từng nghe nói đến?” Ngôn Khê hưng phấn, rồi chợt nghi hoặc.
Tiêu Cảnh Văn cong khóe môi, giơ tay gạt nhẹ cánh hoa vừa rơi lên tóc thiếu niên, con ngươi in đầy bóng dáng cậu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT