Nghe tiên sinh nói vậy, Tiểu Lý không dám bước vào phòng nửa bước, chỉ có thể đứng bên ngoài lắng nghe tiếng khóc nghẹn ngào của tiểu thư.
Tiếng khóc ấy thật sự quá thê lương, đến mức khiến cô nghe mà cũng đau lòng muốn chết. Tiểu thư luôn dịu dàng như thế, tiên sinh... thật quá nhẫn tâm rồi.
Không biết đã qua bao lâu, bên trong phòng mới dần yên tĩnh trở lại.
Tiểu Lý nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa bước vào, thấy tiểu thư đã khóc đến ngủ thiếp đi, nước mắt khô khốc loang lổ trên gương mặt tái nhợt.
Cô khẽ khàng đắp chăn lại cho tiểu thư. Chiếc áo ngủ bằng tơ tằm mỏng manh chẳng đủ che chắn, để lộ làn da trắng mịn trên đó thấp thoáng vài vết tích mờ ám.
Haiz…
Làm ở nơi này cũng đã hai năm, Tiểu Lý hiểu rõ, tiểu thư là người hiền lành đến tận xương tủy, là kiểu người không thể giả được.
Nhớ lần trước mẹ cô đổ bệnh nặng, tiểu thư không nói hai lời đưa tiền viện phí, còn an ủi cô rằng "mọi chuyện sẽ ổn thôi". Rõ ràng người cần được an ủi nhất lại là tiểu thư.
Trời cao có mắt… xin hãy cho tiểu thư một cái kết tốt đẹp…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT