Nghe vậy, cánh tay đang ôm lấy của anh trai bỗng cứng đờ, Trọng Ương cũng ngẩn người.
Cô chưa từng kể cho anh trai biết chuyện này... Vậy tại sao anh lại hay như thế?
“Ừm…” Cô chột dạ đến mức muốn trốn đi, cúi đầu lí nhí như một con mèo nhỏ phạm lỗi, không dám ngẩng lên.
“Vì cậu ta?” Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại giống như lời chất vấn nặng trịch.
A… sao cái gì anh cũng biết…
“…Ừm.” Cô vẫn cúi đầu đáp, không dám nhìn vào mắt hắn.
Một bàn tay to đưa lên, giữ lấy cằm cô, chậm rãi nâng lên ngang tầm mắt mình.
Ngón tay cái của Trần Hành Giản vuốt ve cằm cô, rồi lại lướt qua đôi môi mềm mại. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô nổi bật dưới ánh đèn vàng nhạt, so với tay hắn còn nhỏ hơn nhiều.
Ánh mắt hắn tối dần, sâu thẳm đến mức khó đoán.
Trọng Ương ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt to tròn trong veo chớp nhẹ, đôi môi anh đào mấp máy khẽ khàng.
Cô còn quá trẻ, không hiểu ánh mắt của đàn ông khi mất kiểm soát có nghĩa là gì.
Giây tiếp theo, nỗi sợ hãi tràn đầy trong ánh mắt ấy. Trong đôi đồng tử run rẩy kia là hình bóng khuôn mặt hắn, lạnh lùng, lạ lẫm, khiến cô không thể tin nổi.
“Ưm…?”
“Xuống xe.” Giọng hắn nói, nhưng không phải với cô.
Tài xế lập tức dừng xe ở một vùng ngoại ô vắng vẻ, im lặng xuống xe, đứng canh ngoài cửa.
Rất rõ ràn, hắn muốn làm thật.
Hai người vốn chẳng xứng đôi.
Cô vì yêu mà đã chịu quá nhiều tổn thương. Nhưng đau đớn nhất không phải thân thể—mà là trái tim.
Dựa vào lưng ghế, ánh mắt cô trống rỗng nhìn lên trần xe, không biết bao lâu đã trôi qua. Trọng Ương vẫn còn ngây dại.
Cô không hiểu… tại sao người luôn dịu dàng chăm sóc mình, người đã nuôi cô lớn, lại có thể bỗng dưng biến thành như thế này?
Tựa đầu vào ghế, cô mới phát hiện, chiếc vòng tay màu phấn từng đeo hôm qua đã biến mất. Không biết rơi ở đâu…
Hành Kiểm…
Cô và Hành Kiểm… không còn khả năng nữa. Mọi thứ… đã kết thúc rồi.
..…
“A!”
Cơn ác mộng đột ngột chấm dứt.
Trọng Ương hét lên một tiếng, giật mình bật dậy, hai tay ôm đầu, trên khuôn mặt đầy nước mắt.
Hai mắt mờ đi vì lệ, cô quay nhìn ra ngoài cửa sổ—trời đã sáng.
Đúng lúc ấy, đồng hồ báo thức vang lên.
Trọng Ương ngồi bất động hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi bước xuống giường.
Đi xuống lầu, cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Trần Hành Giản đâu.
“Tiểu thư, tối qua tiên sinh không về.” Tiểu Lý một bên vừa sắp bát đũa vừa nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Trọng Ương không đổi. Hắn có về hay không, thậm chí có chết bên ngoài… cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Không buồn ăn sáng, cô lặng lẽ đi ngang qua phòng ăn bước ra ngoài.
Phía sau là tiếng gọi đầy lo lắng của Tiểu Lý:
“Tiểu thư! Cô không ăn sáng sao? Tiên sinh mà biết thì lại trách tôi mất!”
Cô không đáp, chỉ mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Chú Tiền, đi thôi.”
..…
“Ương Ương, cho mình mượn vở ghi bài sáng nay nhé? Mình ngủ gục suốt tiết rồi.” Giờ tan học, sân trường vô cùng náo nhiệt, học sinh đi lại tấp nập, người vừa học xong, kẻ đang vội vào lớp.
“Cho cậu nè.” Trọng Ương rút tập vở trong cặp ra đưa cho bạn học bên cạnh, “Bắt đầu từ tờ có kẹp sách ấy là bài hôm nay.”
“Cảm ơn cậu nha! Cậu đúng là thiên thần á!” Bạn học vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng nhét vào túi.
“Minh thấy cách cậu ghi chú siêu đỉnh luôn ấy! Có ai dạy không, hay là tự nghĩ ra vậy?” Nhờ cách ghi này, hiệu suất học tập tăng rõ rệt!
Nghe vậy, sắc mặt Trọng Ương hơi sững lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ thẫn thờ: “Có người dạy…”
Đi đến đoạn đường vắng người, Trọng Ương bỗng bị gọi lại.
“Vậy mình đi trước nha.” Cô bạn bên cạnh thấy một thanh niên tuấn tú đang tiến lại gần thì tinh ý lảng đi, tránh làm bóng đèn.
“Trọng Ương… xin lỗi, anh…” Cố Nguyên bước đến trước mặt cô, ánh mắt đầy áy náy.
“Không sao đâu.” Trọng Ương nhàn nhạt nói, chưa cần nghe hắn nói hết cũng biết hắn muốn nói gì.
Tất cả… đều tại Trần Hành Giản.
Chính anh ta khiến cô không thể yêu ai theo ý mình, chuyện gì cũng bị anh ta can thiệp, kiểm soát.
Thật ra cô cũng chẳng thích Cố Nguyên. Hắn chỉ vừa khéo tỏ tình đúng lúc cô cần một cái “cớ” để chọc tức Trần Hành Giản mà thôi.
Nói cho đúng, họ còn chưa thực sự là một đôi.
“Cái này… tặng em.” hắn đưa cho cô một chiếc túi quà trang nhã, “Xem như lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Không cần.” Trọng Ương chỉ liếc mắt đã thấy logo thương hiệu xa xỉ in trên túi giấy—những thứ thế này, Trần Hành Giản đã cho cô rất nhiều, cô không thiếu.
Cái cô muốn, chưa bao giờ là những món đồ đắt tiền đó.
“Vậy… em đi trước.” Cô khẽ mỉm cười, rồi xoay người rời đi.
Cố Nguyên nhìn bóng dáng yểu điệu kia, sự áy náy trong mắt dần biến thành tiếc nuối và thất vọng.
Một cô gái đẹp như thế, gần như đã nắm trong tay rồi, chỉ cách một bước cuối cùng… thế mà lại trượt mất.
Đáng tiếc thật.
Hắn còn chưa nếm thử mùi vị cô ấy, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Trước đây hắn từng "chơi" nhiều người rồi, cho dù có khóc lóc hay làm loạn ra sao, chỉ cần ném cho ít tiền là xong.
Nhưng dù đã từng gặp nhiều, vẫn chưa từng gặp ai “tuyệt phẩm” như thế này.
Dáng người nóng bỏng, vòng eo thon thả, gương mặt lại ngoan hiền như thiên thần. Cặp mắt kia chỉ cần liếc một cái là như cào vào tim người ta.
Không biết đã được ai nuôi dạy kiểu gì, mà vừa nhìn đã khiến người ta ghen tỵ lẫn thèm muốn.
Chỉ tiếc, cô ấy lại có liên quan đến Trần gia.
Mà nếu là Trần gia, dù có đẹp đến đâu, có thích đến mấy… cũng không dám đụng.
Chưa kể, hắn còn từng bị Trần Hành Giản cảnh cáo úp mở một lần, suýt nữa thì gặp rắc rối to.
“Anh Nguyên, cô gái đó là Trọng Ương hả? Quá đỉnh luôn!” Một tên con trai ăn chơi không biết từ đâu lòi ra, ánh mắt sáng rực đầy tà ý.
“Đừng có mơ! Cô ấy là người của Trần gia đấy, biết Trần Hành Giản không? Động vào là chết chắc.” Cố Nguyên trừng mắt cảnh cáo, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì… người đầu tiên tiêu đời sẽ là hắn.
Nói xong, hắn cũng không dừng lại thêm, quay lưng rời đi.
Tên đàn ông kia chỉ biết tiếc rẻ thở dài.
Còn tưởng đợi anh Nguyên chơi chán rồi, mình có thể “hưởng ké” một miếng. Giờ thì khỏi nghĩ, chỉ có thể nhìn từ xa mà thèm.