Thu xếp lại cảm xúc xong, nhân viên cửa hàng quay lại tiếp đãi vị tiểu thư kia, lần này càng thêm cẩn trọng:
“Đây là bộ sưu tập mới nhất của năm nay, là mẫu hot nhất hiện tại. Tiểu thư có làn da trắng, phối với màu lam này thì đúng là quá hợp.”
Trọng Ương nhìn vào quầy trưng bày trước mặt, nhưng rõ ràng chẳng có chút hứng thú nào, cảm thấy món nào cũng chẳng đẹp.
Thấy cô không quan tâm, nhân viên cửa hàng bèn mở một quyển album mẫu:
“Vậy tiểu thư xem thử vài chiếc vòng cổ này nhé? Trên thế giới cũng hiếm có, hiện tại trong cả nước chỉ có cửa hàng chúng tôi và một bảo tàng của thương hiệu tại thành phố S mới có mẫu này.”
“Lấy hết ra đây cho cô ấy xem.” Trần Hành Giản nói, tay nhẹ nhàng ôm eo cô.
“Vâng, mời bên này.” Nhân viên cửa hàng kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, dẫn hai người vào khu VIP.
“Xin mời quý khách dùng điểm tâm nhẹ.” Sau khi nhân viên phục vụ bưng lên chút bánh và rượu nhẹ thì lần lượt rút ra, nhân viên chính tiếp đãi họ cũng đi lấy trang sức từ két sắt phía sau. Trong phòng VIP bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Em vừa nãy nói với người ta là... quan hệ của chúng ta là gì?” Trần Hành Giản kéo Trọng Ương vào lòng, để cô dựa vào ngực mình.
“Hừ.” Cô hừ lạnh, giọng đầy châm chọc, mang theo chút tức giận rõ rệt:
“Anh lớn hơn em nhiều như vậy, chẳng lẽ không phải là thật à?”
Nói xong cũng chẳng buồn nhìn sắc mặt hắn thế nào, cô hất tay hắn ra, với tay lấy một miếng bánh trên bàn đưa vào miệng.
Đột nhiên cả người cô bị nhấc bổng lên. Hắn bế cô tới trước bàn trang điểm phong cách châu Âu ở góc phòng.
“Anh làm gì vậy?” Trọng Ương hoảng hốt, đáy mắt đầy khiếp sợ. Đây là trung tâm thương mại, hắn dám làm thật?
Trong lòng vừa sợ vừa kinh hãi, cô giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng hắn đè cô lại không cho cử động.
Trên người chỉ mặc một chiếc váy liền thân, khóa kéo sau lưng vừa “kéo” một cái là toàn bộ rơi xuống đất, để lộ ra tấm lưng trắng mịn trơn bóng.
Trần Hành Giản giữ cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn vào gương trước mặt.
Trọng Ương buộc phải đối diện với chính mình — một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ hiện ra trong gương, dáng vẻ khiến cô thấy ghê tởm nhất.
Mà người đàn ông đứng phía sau cô, người luôn luôn lạnh lùng kiệm lời, lúc này trong mắt lại đầy rẫy dục vọng.
“Tiểu thư, tiên sinh...”
Nhân viên cửa hàng ôm một chiếc hộp kim loại, vừa định bước vào thì nghe động tĩnh trong phòng, liền im bặt.
“Ra ngoài!” Giọng Trần Hành Giản lạnh đến thấu xương, mang theo uy áp cực lớn.
Nhân viên kia vội rụt tay lại, đóng cửa khẽ khàng, cả người cứng đờ, vừa lùi ra vừa lấy tay che miệng, vẻ mặt không dám tin vào những gì vừa thấy.
Hắn cúi người hôn lên vành tai cô: “Mấy món em vừa nhìn lúc nãy, chẳng có cái nào lọt mắt sao?”
Dù sao cũng không phải tiền của cô, muốn mua thì cứ việc mua.
Một lát sau, khi nhân viên được gọi quay trở lại, mọi thứ trong phòng đều đã được xử lý ổn thỏa.
Vị tiểu thư lúc này đang dựa vào lòng vị tiên sinh, hàng mi rủ xuống, hoàn toàn khác hẳn khi bước vào, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ dịu dàng, vừa trong sáng lại vừa mê người. Nhìn là biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhân viên hít sâu, lấy ra từng món trang sức và bắt đầu giới thiệu.
Chẳng ngờ còn chưa nói được vài câu, vị tiên sinh đã trực tiếp chỉ tay, nói một câu dứt khoát:
“Lấy hết.”
!!!
Lần đầu tiên cô gặp kiểu khách chịu chi mạnh đến thế. Nhân viên cửa hàng xúc động đến mức tay run rẩy, nhận thẻ thanh toán xong liền đi in hóa đơn.
Trọng Ương đang ngẩn người thì bỗng cảm thấy cổ mát lạnh. Cô cúi đầu nhìn thì thấy, là một chiếc vòng cổ sapphire xanh Kashmir.
Trần Hành Giản nhẹ nhàng vén tóc sau lưng cô lên, cẩn thận cài khóa vòng vào.
“Tiên sinh, đây là hóa đơn. Mời ngài ký tên tại đây.”
Nhân viên bước vào liền thấy một màn như vậy, trong lòng cảm thán, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.
Chỉ thấy vị tiên sinh cầm bút máy, tay thon dài mạnh mẽ ký xuống ba chữ: Trần Hành Giản, sau đó ôm cô gái trong lòng đứng dậy.
“Những thứ còn lại, mang đến địa chỉ này.”
“Vâng, tiên sinh.” Nhân viên cúi người nhận hóa đơn, cung kính tiễn hai người rời khỏi khu VIP.
Nhìn ba chữ ký trên tờ hóa đơn, cô nhân viên hơi thất thần.
Chữ thật đẹp, cứng cáp mà đoan chính — giống hệt như người viết ra nó vậy…
---
Trần Hành Giản vẫn luôn bận rộn, hôm nay cũng không khác. Sau khi đưa Trọng Ương về biệt thự liền rời đi để xử lý công việc.
Chú Trần và dì Ân vẫn nghĩ cô về lại trường học, đâu hay biết cô sớm đã không còn ở ký túc xá, mà bị ép giữ lại đây.
Nếu một ngày nào đó quan hệ của hai người bị vạch trần, liệu chú Trần và dì Ân có nghĩ cô là loại con gái không biết xấu hổ? Có hối hận vì bao năm qua đã thương yêu cô không?
Cô ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn bức tường màu hồng nhạt xung quanh, khẽ bật cười.
Hồng nhạt thì đẹp thật đấy, nhưng cô không thích. Vấn đề là... chưa ai từng hỏi cô có thích hay không, có muốn hay không.
Trọng Ương mặt không biểu cảm sờ lên vòng cổ trên cổ mình, dùng sức kéo một cái.
Chiếc vòng cổ lộng lẫy vừa rồi lập tức vỡ vụn. Những viên kim cương đính kèm theo đó rơi xuống, cạnh kim loại sắc bén cắt một đường trên làn da trắng mịn.
Lộp bộp... Lộp bộp…
Từng viên kim cương rơi xuống mặt thảm mềm, phát ra những tiếng nặng nề. Những viên đá quý lấp lánh lúc trước, giờ chỉ còn lại một đống hỗn độn trên mặt đất.
Tiểu Lý vừa vác thêm đống trang sức mới tới, vừa bước vào liền thấy chân mình vướng phải thứ gì đó cộm cộm. Cúi đầu nhìn, suýt nữa thì sững sờ tại chỗ.
Hơn mấy trăm ngàn, thậm chí cả triệu tệ, cứ thế bị hủy... thật sự quá tùy hứng rồi.
Cô đặt mấy món đồ trong tay xuống thật nhẹ, rồi bắt đầu thu nhặt những viên kim cương rơi trên thảm.
“Chị thích thì cứ cầm đi.” Chỉ nghe thấy vị tiểu thư kia hờ hững buông một câu như vậy.
Dĩ nhiên cô không dám cầm. Những món đồ quý giá thế này, dù có vỡ vụn, thì từng viên kim cương lẻ cũng đáng cả gia tài.
Cô không nói gì, chỉ làm theo tiểu thư, thu dọn lại thật sạch sẽ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.