"Anh làm gì vậy!" Trọng Ương vô cùng chán ghét, hoàn toàn không muốn hợp tác với hắn. Cô nhớ trước đây hắn từng nói bộ đồ này xấu, không hiểu sao giờ hắn lại nổi cơn điên.
Trần Hành Giản không để tâm. Ngoài việc cô không còn ngoan ngoãn, không còn bám lấy hắn, không còn gọi hắn một cách thân mật, thì mọi thứ dường như đã quay lại ngày đó ba năm trước.
Không biết đã qua bao lâu, Trọng Ương mặc bộ đồ đã không còn vừa vặn, toàn thân rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhắm mắt, mặt ửng hồng.
Hắn ôm cô sang ghế sofa, cẩn thận thay ga giường và vỏ chăn. Phòng của cô có màu hồng, đột nhiên thêm một chiếc chăn màu xanh lam quả thực không hợp chút nào.
Cảm nhận được hắn muốn chạm vào mình, Trọng Ương nhíu chặt mày, giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Ra ngoài." Cô hiện tại không muốn nhìn thấy hắn chút nào.
"Ngày mai theo anh đi một nơi." Trần Hành Giản dùng mu bàn tay xoa mặt cô, có chút nóng.
"Không đi!" Trọng Ương vẫn còn giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT