“Hành Giản, hôm nay con gái của chú Ngô trở về nước, con đi đón con bé về nhà ăn cơm nhé.”
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang mở loa ngoài, Trần Hành Giản đáp lời chậm rãi, không nhanh không chậm.
Trọng Ương nghe vậy, sắc mặt đầy khó chịu, nhưng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.
“À đúng rồi, còn có Ương Ương nữa, dạo này con bé đều ở trường, con tiện thể đưa nó về luôn, lâu rồi mọi người không gặp nó.”
Vừa nghe thấy tên mình, Trọng Ương không hiểu sao chột dạ, cả người lập tức căng cứng.
Trạng thái của cô khiến Trần Hành Giản cũng nhíu mày, hắn cúi đầu, nhẹ giọng trấn an bên tai cô:
“Thả lỏng đi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng hành động lại không hề có ý định buông tha cô.
Cuối cùng không chịu nổi, một âm thanh thoát ra từ cổ họng cô, không cẩn thận vang lên.
Nhận thức được bản thân vừa phát ra tiếng, Trọng Ương lập tức bịt miệng, vẻ mặt như đang đối mặt với tai họa sắp ập đến.
“Hành Giản? Bên con đang làm gì vậy?”
“Không có gì, đang làm việc thôi.”
Trần Hành Giản bình thản trả lời, trên mặt không hề thấy vẻ chột dạ, sau đó lập tức ngắt cuộc gọi.
Hiếm khi có được khoảnh khắc thế này, làm sao hắn có thể buông tay?
Trọng Ương vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, đưa tay lên muốn tát hắn một cái, nhưng chưa kịp đánh xuống thì tay đã bị giữ chặt giữa không trung.
“Em hận anh! Anh đi chết đi! Em muốn anh chết đi!”
Cô không thể kiềm chế cơn giận và nỗi uất ức, dùng cả hai tay bấu chặt lưng hắn, cào ra từng vết máu rợn người. Không chỉ lưng, mà cánh tay, ngực, bất cứ chỗ nào cô chạm tới đều bị cào đến rách da tróc thịt.
“Mèo con nhỏ tính tình độc ác thật.” Trần Hành Giản không tức giận, ngược lại còn để mặc cô phát tiết.
---
“Chào dì Ân, chào chú Trần.” Vừa bước vào cửa, Ngô Tuyết Ý đã tự nhiên, thân thiện chào hỏi hai vị trưởng bối, đồng thời đưa mấy món quà đang cầm cho người hầu đứng bên cạnh.
Trần Hành Giản đi phía sau cô, nét mặt bình thản như thường lệ.
“Nghe nói chú thích chơi cờ, con mang cho chú bộ cờ làm bằng thủy tinh khó tìm. Không quý giá gì mấy, nhưng hiếm lắm ạ. Còn dì nữa, con có mang tổ yến cho dì, dì vẫn đẹp như xưa, chẳng hề thay đổi chút nào.”
Cha mẹ Trần gia bị một trận khen ngợi làm cho mặt mày rạng rỡ, vốn đã rất hài lòng với cô gái này, giờ lại càng hài lòng hơn nữa.
Sau khi chào hỏi xong người lớn, Ngô Tuyết Ý quay sang nhìn Trần Hành Ngọc, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
“Tiểu Ngọc, lâu quá không gặp, chị mang cho em một sợi dây chuyền của nhà thiết kế Pháp, hy vọng em thích.”
Vừa nói vừa đưa chiếc túi nhỏ tinh xảo trong tay cho cô em gái.
Trọng Ương đứng bên cạnh, cúi đầu như thể không tồn tại.
Tất cả mọi người đều đã chào hỏi, chỉ có Ngô Tuyết Ý không để ý đến cô.
Thấy vậy, Trần Hành Ngọc nhanh chóng ôm lấy vai Trọng Ương: “Chị Ngô, đây là Trọng Ương, Ương Ương.”
Đến lúc này, Ngô Tuyết Ý mới như chợt nhớ ra Trần gia còn có một cô gái, gương mặt hơi xấu hổ: “Ôi, ngại quá, chị quên mất không mang quà cho em rồi, trí nhớ của chị dạo này tệ quá, hôm nào chị bù lại nha!”
“Không sao, cảm ơn chị Ngô.” Trọng Ương ngẩng đầu mỉm cười lễ phép, sau đó lại cúi đầu.
Lời đó chỉ là khách sáo thôi. Làm sao có thể nói là “quên”? Nói trắng ra, ngay từ đầu Ngô Tuyết Ý vốn không nhớ tới cô.
Nhưng cô đã quen rồi, cô chỉ là một cô gái mồ côi cha mẹ, cha mẹ phá sản lại đang ngồi tù, vô quyền vô thế, luôn bị phớt lờ, không được yêu quý, cũng chẳng có ai để tâm.
Cô cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng khó chịu đang nhìn về phía mình, Trọng Ương lập tức nép vào phía sau lưng Trần Hành Ngọc.
Chỉ là một màn kịch nhỏ, mọi người nhanh chóng quay lại câu chuyện vui vẻ.
Sau màn chào hỏi, mọi người cùng đi vào phòng ăn.
Như thường lệ, Trọng Ương ngồi vào chỗ của mình. Khi Trần Hành Ngọc chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh cô thì một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Tiểu Ngọc, điện thoại em để trên bàn trà phòng khách.”
Nghe thấy anh trai nói, Trần Hành Ngọc sờ người mới phát hiện mình thật sự để quên điện thoại, liền nhanh chóng đứng dậy đi lấy.
Lúc đó, Trần Hành Giản thản nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Trọng Ương, vị trí vốn không thuộc về hắn.
…
Quá khéo, tại sao không nói sớm hay muộn, lại chọn đúng lúc đó? Rõ ràng là cố ý.
Trọng Ương cố nén xúc động muốn đứng dậy, lặng lẽ dịch người ra xa.
Bữa ăn đang vui vẻ, Trần Hành Ngọc sau khi quay lại phát hiện chỗ mình bị chiếm cũng không để ý, tự nhiên ngồi bên cạnh Ngô Tuyết Ý và tiếp tục trò chuyện.
Leng keng!
Một tiếng va chạm giòn vang đột ngột vang lên, mọi người dừng nói chuyện, quay sang nhìn.
“Xin lỗi, con không cầm chắc.” Trọng Ương thấy mọi người đều nhìn mình, vội vàng nhặt lại bát đũa, giải thích.
Mọi người hiểu ý, nở nụ cười tiếp tục dùng bữa.
“Ương Ương à, hôm nay con vẫn chưa chào hỏi ai thì phải.” Dì Ân nhìn Trọng Ương, nở nụ cười hiền từ.
Nghe vậy, ánh mắt Trọng Ương lóe lên, một lúc sau mới không tình nguyện cất tiếng:
“Chào mọi người ạ.”
“Ừm.” Trần Hành Giản gật đầu, gương mặt lạnh nhạt, không biểu cảm.
Trong mắt mọi người, hắn vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh xa cách như mọi khi.
Dưới gầm bàn, tay hắn lại đang nhẹ nhàng vuốt ve eo cô. Mãi đến khi chính thức bắt đầu ăn cơm, hắn mới rút tay lại.
Trọng Ương nắm chặt mép bàn, khẽ thở ra nhẹ nhõm.
“Tiểu Ngô, con biết ba con và chú Trần từng định sẵn hôn ước giữa con và Hành Giản không?”
Cuối cùng, bữa ăn cũng bước vào chủ đề chính.
Nghe dì Ân nói vậy, Ngô Tuyết Ý liếc nhanh về phía người đàn ông đối diện, dáng người cao lớn, nét mặt lạnh lùng kiêu ngạo, rồi cúi đầu, mỉm cười e lệ:
“Biết ạ. Lần này con về cũng vì ba đã nói chuyện này.”
Trọng Ương dựng tai lên nghe, tay cầm đũa hơi khựng lại, sau đó càng cúi đầu vui vẻ ăn tiếp.
Hắn sắp kết hôn? Vậy thì… từ nay cô có thể được tự do rồi?
“Hành Giản, con thì sao?” Dì Ân thấy Ngô Tuyết Ý rõ ràng là thích Hành Giản, liền vui vẻ hỏi con trai mình.
Trần Hành Giản không lập tức trả lời. Hắn theo bản năng nhìn sang Trọng Ương, lại thấy cô đang ung dung ăn như không có chuyện gì, lòng liền thấy nghẹn.
“Ừm.” Hắn đáp khẽ, thần sắc nhạt nhòa, ngữ khí chẳng có chút cảm xúc.
Một câu không rõ ràng, nhưng không hề từ chối. Dì Ân thấy vậy thì yên tâm phần nào.
Trần Hành Giản giơ tay kéo lỏng tay áo một chút, không ngờ lại để lộ ra vết đỏ vẫn chưa lành trên cổ tay.
“Hành Giản, tay con bị sao vậy?” Dì Ân vừa định rời mắt thì chợt thấy vết thương, còn chưa đóng vảy, trông hơi ghê người.
Trọng Ương vốn đang ăn rất vui vẻ, tay cũng khựng lại, không khỏi nín thở.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Trần Hành Giản khẽ cười: “Bị một con mèo nhỏ không biết điều cào cho.”
“Mèo?” Ngô Tuyết Ý hơi ngạc nhiên: “Anh Trần cũng thích mèo à?”
“Thích. Nhất là loại mèo khó dạy bảo.” Hắn nói đều đều, ngữ khí lạnh nhạt, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lọt vào tai Trọng Ương lại khiến cô sởn gai ốc.
“Lần đầu tiên thấy có người thích kiểu mèo hoang như vậy.” Ngô Tuyết Ý tiếp lời, xem như khéo léo kết thúc đề tài này.