Sáng hôm sau đi học, Trọng Ương như thường lệ thò tay vào cặp để lấy bút viết ghi chú, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Cô lôi cả cặp ra, lộn ngược lên mà lục tìm, cuối cùng cũng đành chấp nhận một sự thật: cây bút đã biến mất.
Bàn tay cô vẫn còn để trong cặp, nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng lại không cách nào lấp đầy. Phải một lúc sau, cô mới chấp nhận được sự thật này.
"Hạ Duyệt, Hạ Duyệt, cậu cho mình mượn một cây bút nhé?" Trọng Ương khẽ chọc Hạ Duyệt, người đang cúi đầu ghi chép ở bên cạnh, giọng nói thầm thì.
Nhận được bút, cô bắt đầu chép lại những gì đã lỡ. Vì thay đổi bút, cô cảm thấy không quen, viết thế nào cũng không thấy thoải mái như cây bút cũ. Lòng cô càng thêm nghẹn lại.
Càng viết, nét chữ càng trở nên xiêu vẹo, mũi Trọng Ương cay xè, nước mắt chực trào ra. Cô cố gắng kìm nén, không để giọt nước mắt nào rơi xuống.
Cây bút đó thật ra chẳng có giá trị gì, cũng chưa chắc tốt hơn cây bút của Hạ Duyệt đang dùng. Chỉ là, nó là món đồ duy nhất Hành Kiểm tặng cô, và cũng là món đồ duy nhất còn lại. Nó đã đồng hành cùng cô gần ba năm đại học, nhưng cuối cùng cũng biến mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play