"Ngươi có thể đừng suốt ngày nói chuyện sinh con được không?" Hắn đâu phải con ngựa chuyên dùng để sinh con.

“Tướng công chẳng phải là dùng để sinh con?”

Lôi Lật liếc hắn một cái: “Nếu không phải ngươi không được, nói không chừng đêm qua ta đã có con rồi... Giờ cũng không hiểu ngươi có được hay không, uổng công có vóc dáng to lớn như vậy.”

“...”

Chu Nghị há miệng.

Chu Nghị im lặng.

Hắn không thể nói tối qua hắn thật ra có một chút cảm giác bị Lôi Lật trêu chọc, nhưng đã cố nén lại bằng cách niệm "tám vinh tám sỉ" cùng "tam đại kỷ luật tám hạng chú ý".

Làm chuyện này với một ca nhi mới quen ba ngày... không, với người mới quen ba ngày, thì người chưa chết nhưng tâm đã chết rồi.

“Nói đi rồi lại...”

Lôi Lật thấy Chu Nghị giặt quần áo thành thạo, nói: "Ngươi thật sự biết giặt quần áo à, ta còn tưởng hán tử đều không biết giặt..." Cảm giác hắn giặt còn tỉ mỉ hơn cả cậu.

“Ta luôn tự giặt quần áo và tất của mình.”

Chỉ là bồ kết này Chu Nghị dùng không quen, vừa nãy hắn còn thấy có người dùng tro phân để giặt quần áo... là nghèo đến nỗi bồ kết cũng không mua nổi sao?

Nghĩ vậy, Chu Nghị khiêm tốn hỏi Lôi Lật: “Vì sao có người dùng tro phân giặt quần áo?”

"Trong nhà không có bồ kết đó, mấy thôn quanh đây đều không có cây bồ kết, chỉ có trên trấn mới bán." Lôi Lật nói: “Quanh năm cũng chẳng dính được bao nhiêu thứ mặn, dùng tro với bồ kết giặt cũng đâu khác gì nhau.”

“Thì ra là vậy.”

Chu Nghị gật đầu.

Quần áo nhà Lôi Lật không nhiều, hai người lại đều là người nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã giặt xong.

Lúc sắp đi, bên bờ sông lại có một người nam nhân tới.

Vóc người cao 1m7, mặc áo trắng cũ, vài chỗ vá rất rõ ràng, tóc chải gọn, thấy Lôi Lật thì do dự một lát rồi chào:

“Lật ca... Lật phu lang, chào buổi sáng.”

“Miêu phu lang, chào buổi sáng.”

Lôi Lật gật đầu rồi đi.

Ánh mắt Chu Nghị lại dừng trên nửa bên mặt trái của người đó, sưng đỏ lên rất cao, thật sự khó có thể bỏ qua.

Bệnh nghề nghiệp của Chu Nghị lại tái phát, người lính nhân dân không thể thấy dân chúng bị thương chịu khổ mà làm ngơ, đặc biệt là vết thương rõ ràng như vậy, tốt xấu gì cũng nên giúp một tay.

“Vết thương trên mặt ngươi là sao vậy?”

Miêu phu lang ngẩn người, trước nhìn Lôi Lật một cái, mới nói: “Không sao... Phu lang của ngươi đang đợi ngươi.”

Thấy hắn không muốn nói nhiều, Chu Nghị gật đầu, ôm thau quần áo đuổi theo Lôi Lật.

Lôi Lật nhìn hắn một cái.

Chu Nghị: “?”

Cái liếc mắt này có chút khó hiểu, Chu Nghị hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

“Hắn là Miêu phu lang.”

“Ừm, ta vừa nghe ngươi gọi hắn như vậy.”

“Hắn đã thành thân.”

Tuy không hiểu vì sao Lôi Lật lại nhấn mạnh điểm này, nhưng Chu Nghị vẫn gật đầu: “Ta đã biết, nhưng mà mặt của Miêu phu lang làm sao vậy? Đánh nhau với người khác à?”

“Không phải.”

Lôi Lật lại nhìn hắn một cái, mới nói: “Chắc là bị hán tử trong nhà đánh, tướng công hắn tính tình vừa bướng vừa nóng nảy, không vừa ý là đánh hắn.”

“Bạo hành gia đình?”

Chu Nghị nhíu mày: “Không có ai giúp Miêu phu lang sao? Không thể ly hôn... Chỗ các ngươi hẳn là gọi là hòa li? Không thể hòa li sao?”

Ánh mắt Lôi Lật càng kỳ lạ.

Giống như đang nhìn một kẻ ngốc, lại giống đang nhìn một thứ gì đó khác: “Hòa li rồi Miêu phu lang có thể đi đâu?”

“Một mình hắn là phu lang không có tướng công, không có tiền lại không có nghề nghiệp riêng, chẳng lẽ hòa li xong thì treo cổ tự tử sao?”

“Nhà mẹ đẻ sẽ không cần hắn, vừa mất mặt lại vô cớ có thêm một cái miệng ăn, hơn nữa hắn còn có một đứa con, mới bốn tuổi, Miêu phu lang sao nỡ.”

“Thật sự rất khó.”

Chu Nghị gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Hắn nghĩ đến ở hiện đại, khi hắn làm lớp trưởng có dẫn dắt mấy nữ binh, trong đó có một người bất hạnh gặp phải gã đàn ông bạo hành, cũng có con nhỏ.

Không nỡ.

Không ly hôn được.

Thật sự là một vấn đề không nhỏ.

“Nhưng mà, luôn có cách chứ.”

Nghe được lời này của Chu Nghị, Lôi Lật nhìn chằm chằm hắn ba giây, bỗng nhiên dừng lại, bóp mặt hắn hôn một cái, mặt không có biểu cảm nhưng lại dữ tợn.

“Vào ở rể phải giữ phu đức, lấy ta phải thích ta, nhớ chưa?”

Chu Nghị không quá hiểu vì sao cậu lại nhấn mạnh chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt cậu không tốt: “Ta nhớ rồi, ta đã làm chuyện gì khiến ngươi không vui sao?”

“Phu lang của ngươi ngay trước mặt, ngươi hỏi thăm phu lang của người khác làm gì?”

“Bởi vì vết thương trên mặt hắn không giống tự mình té ngã, nhìn cũng không giống người gây chuyện thị phi, đều là cùng một thôn, có thể giúp một tay thì giúp.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Đúng vậy.”

Chu Nghị đương nhiên nói: “Cho dù không phải cùng một thôn, thấy một người lạ như vậy, có thể giúp thì cũng nên giúp một tay.”

Chẳng phải có câu nói sao? Dũng cảm giúp người, tranh làm tiên phong của thời đại, hắn lại là người lính nhân dân, dân chúng có khó khăn thì phải giúp đỡ chứ.

“Ngươi...”

Lôi Lật nhất thời nghẹn lời.

Nhưng trong lòng cái cảm giác không thoải mái kia lại không còn, nghĩ đến tối qua chỉ hôn một cái đã khiến hắn kinh ngạc thất sắc, chỉ cảm thấy Chu Nghị là người rất ngốc, rất dễ lừa.

Thấy ai cũng muốn giúp.

Không giống cậu.

Nếu không phải vì Chu Nghị có khuôn mặt đẹp, nhìn có vẻ sinh được con mà lại chưa thành thân, cậu mới chẳng thèm cứu hắn.

Quần áo đã được phơi trên sào tre.

Thôn Tam Lí Hà có lẽ thuộc vùng khí hậu cận nhiệt đới, cuối tháng ba mặt trời đã có chút gay gắt, trong bóng cây dưới mái hiên còn có tiếng muỗi vo ve, Chu Nghị ăn một bữa cơm đã đập chết vài con.

Cha Lôi Đại Sơn thấy vậy, liền lặng lẽ đốt gói đuổi muỗi ở bốn góc phòng.

Nương Liễu Diệp Nhi dùng ngải cứu khô để làm, thứ này ở thôn quê thường thấy nhất, tiện tay hái, phơi khô là có thể có rất nhiều.

Tuy hương vị có chút nồng.

Nhưng mà đuổi muỗi, chẳng phải là so xem ai chết trước sao?

Chu Nghị còn chú ý thấy, xung quanh nhà Lôi Lật trồng rất nhiều bạc hà núi và tỏi, không chỉ trồng ở đất trước cửa sau hè, còn dùng chậu vại hỏng, thùng gỗ để trồng trong phòng.

“Đều là để đuổi muỗi.”

Lôi Lật thấy hắn nhìn vài lần liền nói.

“Bị muỗi cắn thì làm sao?”

Chu Nghị lại hỏi, ở đây không có cao xoa, cũng không có tinh dầu hay nước hoa, muỗi lại độc, còn có thể mang bệnh sốt rét... cũng không biết muỗi ở đây có bệnh sốt rét không.

“Vậy hả.”

Lôi Lật kéo hắn qua, dùng móng tay bấm một dấu thập lên chỗ bị muỗi cắn: “Này, như vậy rất nhanh sẽ không ngứa, cha ta dạy ta đấy.”

“...”

Chu Nghị trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Chắc là rất hữu dụng." Huyền học cũng là học.

“Được rồi.”

Lôi Lật đội nón rơm lên đầu hắn: “Đừng lề mề nữa, đi thôi.”

Sau tiết xuân phân, trước tiết thanh minh.

Là thời điểm tốt để cấy mạ.

“Ruộng nhà ta ban đầu khá nhiều, nhưng cha ta bị bệnh nên bán đi ba mẫu ruộng nước tốt nhất, chỉ còn hai mẫu ruộng nước trung đẳng, hai mẫu ruộng cạn.”

“Ruộng cạn đều trồng khoai lang, hai mẫu ruộng nước dùng để trồng lúa, nhưng mà vẫn chưa kịp cấy mạ.”

“Vị trí ruộng nước nhà ta không tốt, chỉ có một mảnh đơn độc ở rìa, nhưng nó không được vuông vắn, thực tế lớn hơn hai mẫu nửa phần, cho nên cha mới chọn nó.”

Lôi Lật chỉ vào mảnh đất hình tam giác bất quy tắc ở đằng xa nói.

Kế bên là ruộng của nhà khác, nhìn qua là một mảnh bằng phẳng, trông có vẻ năm sáu mẫu.

Phần lớn ngoài ruộng cũng đều có người.

Vài người nông dân và những đứa trẻ lớn tuổi, còn có trẻ con chơi đùa ở bờ ruộng hoặc dưới gốc cây, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng cười đùa hoặc quát mắng.

Tiếng tăm của Lôi Lật cũng không hoàn toàn là xấu.

Cậu và Chu Nghị đến ngoài ruộng, còn có người chào hỏi, là mấy thím dượng có quan hệ tốt với cha mẹ cậu, còn nói làm nhiều việc quá bận thì họ có thể qua giúp một tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play