Lôi Lật nhặt một người.

Là một nam nhân bị thương.

Đáng lẽ không nên tùy tiện nhặt người xa lạ về, nhưng nam nhân này thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, trên mặt có một vết sẹo, máu chảy đầm đìa, ngược lại còn mang vẻ kiên nghị tan hoang.

Đương nhiên.

Lôi Lật chỉ là một ca nhi ở thôn quê, cậu nông cạn nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, lại vạch quần áo hắn kiểm tra, không có nốt ruồi son.

Chỗ đó rất to.

Vừa nhìn là có thể sinh con.

Vậy thì cứu hắn.

Lôi Lật giấu người trên núi, trong căn nhà cỏ nát để hắn dưỡng thương.

Cũng chẳng phải là dưỡng, chỉ cho chút nước, chút đồ ăn, lấy thảo dược cầm máu trát lên mặt, không biết có khỏi hay không, sống được thì sống, sống không được thì chết.

Dù sao cũng không phải cậu chết.

Nam nhân có số mệnh rất cứng.

Ở trong căn nhà cỏ nát bị gió thổi mưa táp một đêm, hôm sau đã tỉnh lại, còn cảm tạ Lôi Lật.

Chỉ là nói chuyện ít.

Có lẽ đầu óc vẫn chưa tốt lắm.

Hỏi Lôi Lật mấy câu hỏi mà đến trẻ con ba tuổi cũng biết, hỏi xong lại trầm mặc, lời nói rất ít.

Lôi Lật trên mặt bình tĩnh, nghĩ thầm, nói ít thì tốt, nam nhân khéo miệng không đáng tin, nam nhân này mệnh cứng, bát tự hẳn cũng cứng, xứng với cậu là vừa lúc.

Đến ngày thứ ba, thấy vết thương của nam nhân đã gần khỏi, cậu dẫn người về nhà.

Về gặp cha mẹ.

Thành thân ở rể.

“Khoan đã.”

Chu Nghị kinh ngạc đến nghẹn họng, phản ứng lại không khỏi thất thanh: “Ở rể? Ta ư?!”

"Ngươi đâu có tiền cưới ta, dĩ nhiên là ở rể." Lôi Lật thản nhiên, lại nhíu mày: “Ngươi sẽ không đổi ý đó chứ?”

“Không phải...”

Chu Nghị nhìn y phục đỏ trên người Lôi Lật, chậm chạp nhận ra đây hình như là hỉ phục, ban nãy hắn còn lấy làm lạ sao tối rồi lại mặc đồ đỏ như vậy, hóa ra là để kết hôn.

Nếu không phải kết hôn với hắn, hắn còn có thể nói một tiếng chúc mừng.

“Để ta xem lại một chút.”

Chu Nghị cẩn thận nhớ lại ký ức mấy ngày nay, từ lúc tỉnh lại đến vừa rồi, hắn quả thực chưa từng nói muốn thành thân với Lôi Lật, càng không nói đến chuyện ở rể.

Nhưng thấy ánh mắt kiên định xen lẫn hoài nghi của Lôi Lật, hắn có một khoảnh khắc hoài nghi bản thân không phải bị đá đập vào mặt, mà là đập vào đầu nên mất trí nhớ.

“Thứ lỗi.”

Chu Nghị khẽ lắc đầu: “Ta thật sự không nhớ rõ đã đồng ý chuyện này, ngươi có thể nói cho ta biết, là khi nào ta làm ngươi hiểu lầm như vậy được không?”

“Sáng nay ta hỏi ngươi.”

“Sáng nay?”

Chu Nghị lại cẩn thận nhớ lại, nhưng vẫn không có chuyện này: “Ngại quá, ngươi có thể nói rõ hơn chút được không?”

“Sáng nay ta đã hỏi ngươi ba vấn đề.”

“Đúng vậy, ngươi đã hỏi.”

“...”

Lôi Lật cảm thấy mình nói đã đủ rõ ràng, nhưng thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, bèn kiên nhẫn giải thích:

“Ta hỏi ngươi có vợ hay người vừa ý chưa, ngươi nói không có, ta hỏi ngươi thấy ta thế nào, ngươi nói chúng ta rất tốt, rất dễ ở chung.”

“Ta còn hỏi ngươi có vui khi về nhà gặp cha mẹ ta không, ngươi nói tốt.”

“Không sai.”

Chu Nghị gật đầu, nhưng vẫn không hiểu sao lại thành ở rể: “Sau đó thì sao?”

Lôi Lật nhíu mày, “Sau đó cái gì mà sau đó, mọi chuyện rõ ràng như vậy rồi, ta nói ngươi không phải là muốn trêu đùa ta đấy chứ?”

“Dĩ nhiên không phải.”

Chu Nghị vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt, không hiểu vì sao Lôi Lật đột nhiên tức giận, nhưng tức giận thì xin lỗi chắc chắn không sai.

“Ta xin lỗi...”

“Ai cần nghe ngươi xin lỗi hay không.”

Lôi Lật nheo mắt, tức giận nhìn hắn: “Ngươi đã về nhà ta gặp cha mẹ rồi, đừng nói với ta ngươi không biết một hán tử chưa lập gia đình về nhà một ca nhi chưa lập gia đình là có ý gì, hay là ngươi còn đi nhà ca nhi khác nữa?”

“Xin lỗi... Để ta xem lại đã.”

Đầu óc Chu Nghị như muốn nổ tung.

Vào lúc nắm tay của Lôi Lật đã siết chặt, vang lên tiếng "rắc rắc", hắn cuối cùng cũng miễn cưỡng hiểu ra, nhưng lại cảm thấy quá mức hoang đường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play