Một tay Chu Nghị nắm chặt dây quần, một tay giữ lấy tay Lôi Lật: “Lôi Lật, Lôi Lật, từ từ!”

“Chờ cái gì mà chờ?”

Lôi Lật cau mày: “Không cởi quần thì làm sao mà hoài được nhãi con? Không thể hoài nhãi con thì ta giữ ngươi lại làm gì?”

“Chúng ta mới quen biết có ba ngày, cho dù có ở rể thì cũng... Lôi Lật, Lôi Lật! Im miệng!”

Hai tay Lôi Lật bị Chu Nghị nắm lấy, người cũng bị hắn đè xuống giường, nhưng hắn không ngờ cậu lại có tà tâm bất tử, miệng cũng đáng sợ vô cùng, hễ không vừa ý là lại cưỡng hôn.

Nếu trên môi Lôi Lật có son môi, thì giờ trên mặt và cổ Chu Nghị đã đỏ ửng.

“Lôi Lật, mau im miệng!”

“Dừng tay! Đừng kéo quần của ta!”

“Ngươi sờ chỗ nào?!”

“Lôi Lật, chỗ này không thể cắn!”

“Lôi Lật!”

“Xoẹt!”

Cái quần đã bị xé rách.

Một người tuân thủ pháp luật, ngay cả đèn đỏ cũng chưa từng vượt, giữ thân trong sạch suốt 28 năm, hôm nay lại bị người cổ đại phong kiến cường bạo sờ soạng khắp người.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chu Nghị rốt cuộc cũng chết lặng.

... Cũng không hẳn là chết hẳn.

“Chu Nghị.”

Lôi Lật cau mày, nhéo mặt hắn hỏi: “Ngươi có phải là không được không? Tại sao nó không có phản ứng?”

“...”

Chu Nghị có cảm giác nghẹn khuất muốn giải thích nhưng không thể, nghẹn một lúc lâu, rồi chợt nghĩ, nếu hắn thật sự không được, Lôi Lật muốn có con như vậy chắc chắn sẽ vứt bỏ hắn?

“...Chắc là không được đâu?”

“Vậy ta thiến ngươi.”

“Khoan đã!”

Chu Nghị kinh hãi thất sắc, với sức lực và tính tình của Lôi Lật, không chỉ thiến hắn, mà còn sẽ giết người diệt khẩu sao?!

“...Ta được.”

“Thiệt hay giả?”

Lôi Lật lại nhéo một cái, vẫn không phản ứng: “Hay là vẫn cứ thiến đi.”

“Lôi Lật!”

Chu Nghị mệt mỏi nhắm mắt: “Ta không phải là không được, ta chỉ là không có cảm giác với nam... với ca nhi.”

“...”

Lôi Lật trầm mặc một lúc.

Sau đó buồn bã nói: “Ngươi nói, ngươi không được với ca nhi, hay là không được với loại ca nhi như ta? Ngươi cũng chê ta trông giống hán tử đúng không?”

“Ta không có chê.”

“Ngươi nói chúng ta tốt, có phải cũng là lừa ta không?”

“Là thật lòng.”

“Vậy tại sao ngươi không vui khi thành thân sinh con với ta? Là bởi vì chán ghét việc ở rể?”

“Không phải một chuyện...”

Chu Nghị có chút đau đầu.

“Ta cảm thấy ngươi tốt là tốt khi làm bạn bè, chứ không phải là đối tượng kết hôn. Không chỉ là ca nhi, đổi thành nữ nhân cũng vậy, ta không thể làm loại chuyện này với người mới quen ba ngày, ngươi cũng không thể.”

“Tại sao lão tử lại không thể?”

“Ngươi thậm chí còn chưa hiểu rõ ta mà đã thành thân sinh con, ngươi không sợ ta là người xấu sao? Ngươi không cảm thấy như vậy là không có trách nhiệm với chính bản thân ngươi và cha mẹ ngươi sao?”

“Sợ cái rắm.”

Lôi Lật nói một cách hợp tình hợp lý: “Nhà ta nghèo đến mức ta không gả đi được, ngươi là người xấu thì đồ cái gì? Cùng lắm có thai ta sẽ giết ngươi.”

“Không đúng, trong vòng ba năm mà ta không hoài thai thì ngươi cũng phải chết.”

“...Vạn nhất ta vô sinh thì sao?”

“Chết.”

“Vạn nhất ngươi...”

“Ngươi cũng chết.”

Chu Nghị: “...”

Tục ngữ nói xe đến trước núi ắt có đường.

Đường chết cũng là đường.

Thử cả đêm.

Không thành.

Lôi Lật trong lòng buồn bực ngủ muộn, tỉnh cũng muộn, từ khi hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu mặt trời đã lên cao mới dậy, cảm giác càng thêm phiền.

Nhặt được nam nhân đẹp mà không dùng được thì thôi.

Còn hại cậu dậy muộn.

Trong nhà còn một đống việc chờ cậu làm, giặt giũ phơi phóng, cắt cỏ gà, ruộng mạ ngoài kia chưa cấy xong, cỏ trong vườn rau cũng chưa nhổ, còn phải diệt sâu không thể chậm trễ việc cây ra chồi non.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play