Lúc Lôi Lật và Chu Nghị đến, Chu lão bản đang mổ gà. Chất lỏng đỏ tươi trên dao mổ chính là máu gà.
“Lúc đến không biết nhà ông muốn ăn gà, không thì đã mang cho ông chút sa gừng, ấn tô rồi. Nước chấm độc nhất vô nhị của tướng công ta, vị lạ nhưng thơm thật sự.”
Lôi Lật vừa nhổ lông gà, vừa quay đầu nói.
“Hải, lần sau mang cũng được. Dù sao hai ba tháng ngươi mới đến một lần. Nếu không có việc gì vội, mùa hè ta cùng Châu ca nhi đến nông thôn tìm ngươi cũng được.”
Chu lão bản không để ý nói.
Ông ta là người mổ heo, ở trong huyện trên trấn đều thuộc hàng có thể kiếm tiền. Không nói ngày nào cũng có thịt cá, nhưng cũng đã ăn qua sơn hào hải vị, thấy qua sự đời. Không thể lý giải được cái “độc nhất vô nhị” mà Lôi Lật nói thì độc nhất vô nhị đến mức nào.
Trừ Chu Nghị, đại khái không ai dùng cái loại vật có mùi lạ sánh ngang rau diếp cá và nước đậu xanh để làm tương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play