"Người này trông có vẻ như đã bị thương rồi, để cho hắn lên thuyền đi." Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Tiểu Thiên, thân thể bị dính chút hàn khí vẫn còn đang không ngừng run lẩy bẩy, trong lòng Hạng Liên Nhi có chút không đành nói.
"Tiểu thư, tình huống hiện tại của chúng ta có chút đặc thù, ngươi này lai lịch bất minh, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để cho hắn tự sinh tự diệt đi." Từ Uyển thấp giọng khuyên bảo.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, vốn còn tưởng rằng khi lên tới mặt nước, liền có thể ngự kiếm rời đi. Chỉ là tốc độ ác hóa của thương thế trong cơ thể vẫn hơn cả dự liệu của hắn. Dưới sự xâm nhập của hai thứ kiếm khí và hàn khí vào cơ thể khiến cho Lục Tiểu Thiên ứng phó vô cùng mệt mỏi. Cơ thể bị trọng thương thậm chí tạm thời không có cách nào ngự kiếm phi hành được. Về phần Hàn Băng Chi Dũ trong Pháp Châu hắn cũng đã sử dụng qua rồi, chỉ có thể khôi phục thương thế trong cơ thể, nhưng lại không thể nào ngăn cản được kiếm khí đang phá hoại ở bên trong, đó căn bản là trị ngọn không trị được gốc.
Vốn Lục Tiểu Thiên cho rằng thông qua truyền tống trận bỏ trốn là đã có thể bình yên vô sự, chỉ là không nghĩ tới mức độ lợi hại của kiếm khí đó quả thật là rất hiếm thấy trong đời hắn. Hiện tại Lục Tiểu Thiên thật sự rất cần một nơi để yên tâm dưỡng thương, nhưng trước mặt hắn lại có tới mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ. Với trạng thái bây giờ của hắn đã không thể nào đại chiến được. Về phần Đế Khôn.từ mấy năm trước sau khi nuốt vào viên yêu đan của Phi Thiên Ngân Thi kia, hiện tại vẫn đang trong thời kỳ mấu chốt để đề thăng thực lực. Nếu như không phải vào lúc bất đắc dĩ, Lục Tiểu Thiên cũng không muốn làm đứt đoạn việc tu hành của nó. Đương nhiên, nếu như đám người này có ý đồ xấu với hắn, thì đó sẽ là chuyện khác.
"Vẫn nên cứu lên đi, dù sao cũng là một mạng người." Hạng Liên Nhi khẽ thở dài nói. Tuy rằng nàng cũng không bị hãm hại, nhưng lúc này gia đạo sa sút, lại có biến cố lớn. Lượng lớn người trong Vương phủ đã bị xử tử, trong lòng nàng vô cùng thê lương. Nên nhìn thấy hiện trạng của Lục Tiểu Thiên, nàng càng trở nên dễ mềm lòng hơn trước đây vài phần.
"Thiếu chủ, vừa rồi vị đạo hữu này nói không sai. Vô Thương Thành nằm ở nơi giao giới giữa tam quốc, có quá nhiều những kẻ vì tiền mà bán mạng, những người mất nhà mất cửa cũng không phải số ít. Thiếu chủ người cho dù muốn quản, cũng chưa chắc có thể quản hết nổi. Người này nhìn qua có chút kỳ quặc, nếu cứu hắn, khả năng sẽ còn gây họa cho chúng ta." Phó Minh Viễn cười nói.
"Hành sự như thế nào, tiểu thư sẽ tự cân nhắc, cũng không cần Phó đạo hữu thay tiểu thư quyết định." Từ Uyển vốn cũng không tán thành việc cứu Lục Tiểu Thiên, chỉ bất quá Phó Minh Viễn này chỉ là một tên quản sự của Nguyệt Ẩn Sơn Trang, trong lời nói lại có vài phần xu thế muốn quyết chủ ý thay cho Hạng Liên Nhi, muốn áp đảo nhuệ khí của tiểu thư. Cỗ khí thế này nếu như không sớm dập tắt, về sau Hạng Liên Nhi cho dù là đến Nguyệt Ẩn Sơn Trang, chỉ sợ cũng khắp nơi bị người khác quản chế. Mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là phải áp chế người này một chút, lúc này nhất định phải tỏ thái độ. So sánh với điều này, vốn hành động cứu hay không cứu Lục Tiểu Thiên chỉ là thứ yếu, nhưng hiện tại lại biến trở thành không hề tầm thường chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play