"Sao vậy, Lục đạo hữu đối với Xích Băng Tang này có hứng thú? Cây Xích Băng Tang này phải sinh trưởng hơn trăm năm mới có giá trị, thọ nguyên của đám tán tu Luyện Khí kỳ chúng ta cũng chỉ khoảng trăm năm thôi. Căn bản không đợi được, hơn nữa Xích Băng Tang cực khó gieo trồng, nếu không sớm đã bị người khác mang đi rồi."

Phạm Thanh đi ở giữa đội ngũ nhìn thấy Lục Tiểu Thiên dừng lại, không khỏi cười nói.

"Có lẽ có thể thành công không biết chừng, nếu như chưa thể trúc cơ, lưu lại cho tử tôn cũng không tồi."

Lục Tiểu Thiên đào Xích Băng Tang ra cẩn thận tránh tổn thương tới bộ rể, thừa dịp mọi người không chú ý, liền đưa vào trong kết giới.

Thông thường Xích Băng Tang trăm năm tuổi mới có giá trị, Băng tằm sau khi ăn phải lá của cây Xích Băng Tang trăm tuổi, sẽ nhả ra băng tơ, vô cùng dẻo dai, vững chắc có thể dùng để dệt thành Băng Ti Tàm Giáp, lực phòng ngự trong số linh khí phòng ngự cũng cực kỳ hiếm thấy, linh kỳ bình thường không thể nào xuyên thủng được, hơn nữa còn có thể phòng ngự một số pháp thuật nhất định, nhất là đối với pháp thuật Hoả thuộc tính, hiệu quả càng rõ ràng hơn.

E rằng so với một số pháp khí thấp giai, cũng không thua kém bao nhiêu. Đối với tán tu khác mà nói, Xích Băng Tang như là cái gân gà, tu sĩ Luyện Khí bình thường thọ nguyên cũng chỉ khoảng trăm năm, căn bản đợi không được, nếu như có thể đợi tới khi hoả hầu của Xích Băng Tang đủ đầy, phỏng chừng cũng đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi.

Mà Trúc Cơ kỳ thi triển trung cấp phòng ngự pháp thuật cũng không hề thua kém Băng Ti Tàm Giáp. Cho nên mọi người không để Xích Băng Tang mới có mấy năm tuổi vào mắt. Cũng chỉ có tu tiên thế gia trong Vọng Nguyệt thành, hoặc là trong tu tiên môn phái truyền thừa lại, mới có thể có loại linh vật này. Bởi vì chỉ có truyền thừa mấy đời mới có thể đợi nó thành thục cho tử tôn hậu đại sử dụng.

Xích Băng Tang yêu cầu cực hà khắc, bất quá trong mắt của Lục Tiểu Thiên, đối với hắn việc này lại quá dễ dàng. Chỉ cần trồng vào trong kết giới, sau đó phân bón đủ linh thạch liền có thể gia tăng hoả hầu của nó rồi.

"Lục huynh quả là dụng tâm khổ cực rồi." Trịnh Sĩ Kỳ cảm khái nói.

Tiểu đội đi hơn mấy trăm dặm, một con sông dài rộng mười bốn mười lăm trượng chắn ngang phía trước. Tiểu đội đi tới bên cạnh bờ sông, mặt nước nổi lên từng con sóng lăn tăn trong suốt.

Lục Tiểu Thiên chăm chú nhìn, chỉ thấy trong nước ẩn ẩn xuất hiện mấy con cự Ngạc* thanh sắc. Thanh Ngạc thành niên dài hơn hai trượng, tuy rằng chỉ là nhị giai yêu thú, nhưng lực lượng cơ thể vượt xa tu sĩ đồng giai, dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể so bì, nếu không may rớt vào trong nước, tám chín phần mười sẽ bị Thanh Ngạc xé xác.

*Ngạc: cá sấu.

Thanh Ngạc tựa hồ cũng ngửi thấy khí tức con người, chỉ trong chốc lát, hơn mười con Thanh Ngạc với đủ kích cỡ lớn nhỏ tụ tập ở khu vực này.

"Hà Đà Tử, ngươi dẫn bọn ta đi đường nhỏ này, không ngờ lại có nguy hiểm như vậy, ngươi nói hiện tại làm sao để đi qua?" Vương Bình quơ quơ thiết côn, tức giận nhìn Hà Đà Tử, bộ dạng tựa như nếu y không đưa ra lý do hợp lý liền sẽ xuất thủ.

"Đúng vậy, chín người chúng ta nơi này, nếu như xuống nước cũng không đủ cho Thanh Ngạc xỉa răng." Lạc Thanh sợ hãi lui về vài bước, đứng ở giữa Lạc Viễn và Lục Tiểu Thiên, mới có chút cảm giác an toàn.

"Đống nghiệt súc này có khứu giác thật tốt, các vị đạo hữu hãy bình tĩnh đừng nóng vội, Đà Tử ta đã dẫn mọi người đi đường này, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết." Hà Đà Tử cười nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bao giấy màu vàng, sau đó mở ra bên trong có một đống bột màu đen, bốc lên một mùi kỳ dị, vô cùng tanh tưởi.

"Khu Yêu Phấn*!" Người khác chưa chắc đã nhận ra lai lịch của bột phấn, nhưng Phạm Thanh đã thất thanh kêu lên.

*Khu Yêu Phấn: Loại phấn khu trục/ xua đuổi yêu thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play