Vù...

Lỗ nhỏ trên nắp tiểu đỉnh của lò luyện đan truyền ra một mùi hôi thối, Trịnh Sĩ Kỳ dù biết Luyện Đan sĩ luyện chế đan dược mới lạ tỉ lệ thành đan sẽ không cao, nhưng sắc mặt vẫn tối sầm lại, trái tim như treo ở cổ họng nhìn Trương Quảng bị Thanh Trúc Phong chích như cái đầu heo đang hôn mê bên cạnh y.

Lục Tiểu Thiên mặt không chút thay đổi, tiện tay thi triển một cái Thuỷ Cầu thuật, rửa đi sạch sẽ tạp chất bên trong tiểu đỉnh. Huyết Thanh đan là đan dược giải độc nhị cấp, là đan dược mà Luyện Đan sĩ trung kỳ mới có thể luyện chế, hắn chưa hề luyện qua.

Bất quá tỉ lệ thành đan khi luyện chế Tụ Khí đan của hắn đã gần năm thành, bàn về thực lực, sớm đã là Luyện Đan sĩ trung kỳ rồi. Thông thường đan dược có thể tăng trưởng tu vi, luyện chế cũng khó các loại đan dược khác. Độ khó của Huyết Thanh đan không hề cao, hơn nữa thời gian luyện chế cũng ngắn, chỉ khoảng nửa canh giờ thôi.

Sau khi luyện lò thứ nhất bị phế, Lục Tiểu Thiên trong lòng liền có chút hiểu biết, xe nhẹ đường quen, sau khi rửa sạch tiểu đỉnh, tiếp tục nổi lửa luyện chế lò thứ hai.

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, trong lò luyện đan truyền đến từng trận hương thơm, khiến cho người ta khí huyết trì trệ.

Khai lò, nghiệm đan!

Hai viên đan dược trong suốt huyết sắc, một viên trong đó rõ ràng càng ngưng thật hơn, hơn nữa nhiều thêm hai đạo đan văn.

"Trung phẩm Huyết Thanh đan!" Phạm Thanh đứng gần hơn, thất kinh kêu lên. Giật mình nhìn Lục Tiểu Thiên: "Tạo nghệ của Lục đạo hữu trên phương diện luyện đan thật sự quá kinh người."

Không chỉ Phạm Thanh, người khác vẻ mặt cũng kinh hãi. Lần đầu tiên còn là phế đan, dưới tình huống như vậy, có thể ở lần thứ hai luyện ra trung phẩm đan dược, không phải là Luyện Đan sĩ bình thường có thể làm được.

"Ta sớm đã nói qua, Lục Tiểu Thiên là một Luyện Đan sĩ vô cùng lợi hại, các ngươi lại không tin." Lạc Thanh cao hứng nói, phảng phất đan dược là do nàng luyện chế ra vậy.

"Vận khí tốt mà thôi." Lục Tiểu Thiên cười nhẹ nói, đưa viên trung phẩm đan dược cho Trịnh Sĩ Kỳ.

Trịnh Sĩ Kỳ kinh hỉ không thôi, vốn còn tưởng Lục Tiểu Thiên có thể luyện chế thành công đã không tồi rồi, không nghĩ tới còn là trung phẩm đan dược. Sau khi cảm tạ, Trịnh Sĩ Kỳ vội vàng hoà tan trong nước, sau đó đổ vào miệng Trương Quảng.

"Hiện tại Trương đạo hữu đã phục dụng đan dược, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, cần phải nhanh chóng lên đường, nếu không một khi trời tối, không kịp đi tới cứ điểm tụ tập của tán tu thì sẽ rất là phiền phức đó. Chúng ta trên đường thay phiền nhau cõng lấy Trương đạo hữu thôi." Nhìn Trương Quảng đã phục dụng đan dược, Phạm Thanh liền nói.

Do cần phải nhanh chóng lên đường, một đoàn người tốc độ so với trước nhanh hơn không ít. Lục Tiểu Thiên coi như hiểu rõ vì sao trong Vọng Nguyệt sơn mạch uy hiếp từ những tu sĩ khác còn lớn so với hung thú. Bọn họ không dễ dàng gì để tránh khỏi sự tập kích của Thanh Trúc Phong, lại gặp phải mấy lần bẫy rập do tu sĩ khác thiết kế. Bất quá với kinh nghiệm ra vào sơn mạch nhiều lần của Phạm Thanh, còn có Lạc Viễn mà nói, con đường nhỏ này người đi lại không nhiều, cạm bẫy gặp phải so với nơi khác đã ít hơn nhiều rồi.

Ví dụ, một cái thi thể đã ngã xuống, bên cạnh rơi vãi mấy khối linh thạch, túi trữ vật. Mấy cái linh thảo rất dễ được nhìn thấy, nhưng địa hình hiểm trở, dễ bị phục kích, linh thảo chưa ai hái qua. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cẩn thận nhìn lại, ẩn ẩn có thể phát hiện trong bụi cỏ có vài vết máu còn chưa khô, vết tích chiến đấu chưa được xử lý sạch sẽ, hiển nhiên trước bọn họ, có người đã bị tập kích qua, hơn nữa còn có người đã vong mạng.

Có lần giáo huấn của Thanh Trúc Phong, toàn bộ người trong tiểu đội cũng không dám mạo hiểm xông tới đó, hơn nữa trực tiếp đi qua, không còn vì loại linh thảo ít ỏi này mạo hiểm.

"Xích Băng Tang!" Khi đi qua một khe núi, Lục Tiểu Thiên phát hiện giữa mấy khối đá lớn, có một cây sinh trưởng cao hơn một thước, lá cây màu xích hồng giống như một bàn tay người vậy, một cây con đang tán phát ra linh khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play