Một vị lão giả lưng gù tuổi khoảng sáu mươi gọi là Hà Đà Tử, Luyện Khí tầng bốn, trên mặt có một chùm râu dê, thân thể hơi khom, thái độ có chút lãnh đạm, chỉ chắp tay với Lục Tiểu Thiên coi như là chào hỏi.

Còn có một thanh niên tuổi chừng hai mươi mấy tên là Vương Bình tu vi Luyện Khí tầng ba, có một cây sơ giai linh khí là Huyền Thiết côn màu đen, tuy rằng không sắc bén mấy, nhưng trọng lượng nặng thích hợp để đập. Y cùng với Lạc Thanh là hai người có tu vi thấp nhất trong đội ngũ lần này. Bất quá nhìn sơ qua thực lực có lẽ không tồi.

"Không phải nói chỉ có tám người thôi mà?" Sao giờ lại biến thành chín người rồi?" Lục Tiểu Thiên hỏi Lạc Viễn.

Lạc Viễn còn chưa mở lời, Phạm Thanh vung phất trần trong tay lên rồi cười nói: "Vốn chỉ có tám người, nhưng trong tay Hà Đà Tử có đan phương của Nguyên Khí đan, phải cho lão gia nhập thì lão mới giao ra đan phương, bần đạo suy nghĩ tới việc của Lục tiểu hữu, cho nên mới tự làm chủ cho lão gia nhập. Lạc đạo hữu có lẽ sẽ không có ý kiến gì chứ."

"Ta tự nhiên sẽ không ý kiến, trong đội nhiều thêm một người, cũng nhiều thêm phần sức lực." Lạc Viễn lắc đầu nói.

"Nếu đã như vậy thì thôi, nhưng còn thời gian xuất phát vốn đã thương lượng xong, vì sao lại đề nghị đi sớm hơn một tháng?" Lục Tiểu Thiên không để thái độ hảo hữu của Phạm Thanh trong lòng, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, không quen không biết, hắn cũng không tin Phạm Thanh chỉ vì một tờ đan phương mà làm nhiều trò như vậy.

"Hà Đà Tử ngoài ra còn cung cấp một tin tức liên quan tới Ngân Dực Ngô Công, bần đạo nhất định phải đạt được yêu đan của Ngân Dực Ngô Công. Chuyến đi này bần đạo chỉ cần có thế, trên đường có gặp phảp linh thảo, linh thạch, bần đạo một cái cũng không lấy, Lục tiểu hữu cảm thấy thế nào?" Phạm Thanh nói.

Lục Tiểu Thiên nhớ rõ yêu đan của Ngân Dực Ngô Công là vật phẩm yêu cầu bên trong nhiệm vụ của Man Thú Tông. Tông này cũng là một môn phái rất có thực lực, xem ra chí hướng của Phạm Thanh cũng không nhỏ a, bất quá trong Vọng Nguyệt sơn mạch này linh vật có thể tìm được trên cơ bản đều bị tu sĩ khác tìm thấy hết rồi. Ai cũng không nắm chắc có thể tìm được linh vật mong muốn ở nơi nào cả, cho nên đi nơi nào đối với Lục Tiểu Thiên hoặc đối với những tu sĩ khác cũng không có gì khác biệt.

"Đan phương của Nguyên Khí đan đưa cho ta, ta liền không ý kiến." Lục Tiểu Thiên nói.

"Nghe nói Lục tiểu hữu có không ít Tụ Khí đan, Đà Tử ta cũng rất cần, đan dược của Luyện Khí trung kỳ không dám quá tham lam, chỉ cần năm viên Tụ Khí đan là được." Hà Đà Tử nét mặt lạnh lùng lúc này mới có ý cười, giống như đa số tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, khi không có đan dược phù hợp, chỉ có thể sử dụng một số đan dược kém một chút.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp ném cho Hà Đà Tử một bình đan dược, lấy đan phương của Nguyên Khí đan vào tay, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kinh hỉ, theo tiến độ trước mắt, có lẽ không cần tới hai năm liền có thể sử dụng đan phương này rồi. Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ không biết là Lạc Đà Tử và Phạm Thanh đã đạt thành giao dịch gì.

Vọng Nguyệt sơn mạch to lớn vượt xa tưởng tượng của phàm nhân thế tục, nó kéo dài hơn trăm vạn dặm. Ở trong sơn mạch khắp nơi đều có thấy được, hạp cốc, sông suối, ao hồ, thác nước, và những khu rừng cây cao chót vót, địa hình vô cùng phức tạp. E rằng các sạp hàng bày bán địa đồ bên trong Vọng Nguyệt thành, những gì thể hiện trong đó cũng chỉ là một góc băng sơn trong đây mà thôi. Căn cứ vào các tu sĩ khác đã từng ra vào sơn mạch, mô tả một chút khu vực biên giới có thể thăm dò ở trong sơn mạch, đánh dấu lại. Ghi chép ra địa hình phụ cận tổng thể, bất quá nếu như thâm nhập quá sâu, vẫn có thể bị lạc trong đó.

Trong sơn mạch, yêu thú, yêu trùng, yêu cầm hoành hành cùng với hơn mười vạn tu sĩ phân tán bên trong đó, vẫn giống như là ném đá xuống biển. Một khi bị lạc đường, e rằng không cần bao lâu, liền bị yêu thú bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch ăn thịt mất.

Ngay cổng thành của Vọng Nguyệt thành, hơn ngàn tán tu phân thành hơn trăm tiểu đội lớn nhỏ tự đi vào núi. Không ít tu sĩ thích phô trương, thân mặc một bộ linh giáp kim quang sáng lạn, vô cùng chói mắt.

Cũng có tu sĩ nuôi dưỡng linh thú, đang cưỡi lên những con Hổ linh thú, Lang linh thú dũng mãnh dị thường. Thậm chí còn có tu sĩ cười lên trên con Hắc Ưng khổng lò đang mở ra hai cánh, khiến cho tu sĩ bên dưới tán dương không thôi, nhị giai linh cầm, chỉ bằng thực lực đã không chút thua kém với đa số tu sĩ Luyện Khí trung kỳ rồi, hơn nữa còn có thể phi hành, có được linh cầm này, đi nơi nào cũng tiện lợi hơn.

Lục Tiểu Thiên đột nhiện cảm thấy trong đám người có một ánh mắt oán độc đang nhìn hắn. Sau khi tu tiên, linh giác nhạy bén hơn rất nhiều, đối với nguy hiểm, còn có những thể loại rõ ràng mang theo ác ý như vậy, vô cùng mẫn cảm.

Lục Tiểu Thiên híp mắt nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nam tử thân mặc lam bào lưng mang cự kiếm đang nhìn chằm chằm hắn, lam bào trung niên nhìn có vẻ quen mắt. Nhưng Lục Tiểu Thiên không nhớ được gặp qua người này ở chỗ nào, vì sao lại có địch ý lớn như vậy với mình. Bất quá người này chỉ là Luyện Khí tầng bốn, tu vi của hắn so với đối phương còn cao hơn, không có gì phải sợ, nghĩ tới điểm này, Lục Tiểu Thiên cũng hung ác trừng mắt nhìn lại.

Tư Đồ Dũng thất kinh, từ khi nhi tử chết đi, y không có một ngày không trầm luân trong nỗi đau mất con, thu thập Lục Tiểu Thiên là tâm nguyện của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play