Nguyên Mẫn lại biết đây là Lục Tiểu Thiên đáp lễ cho việc thị chiếu cố một nhà Trì Lâm, chỉ là phần đáp lễ này không khỏi cũng quá nặng đi. Dù sao lấy thân phận của thị, chiếu cố một chút một nhà mấy người Trì Lâm, bất quá chỉ cần một câu nói thôi, thậm chí không cần thị phải làm cái gì. Không nói Trì Lâm một nhà có thân phận tôn quý ở Đại Nguyên Quốc, riêng việc Trì Lâm có một vị sư phụ lợi hại như vậy, ai sẽ còn dám mạo muội khiêu khích.
Sau bảy ngày, trong Phong Diệp Cốc, hai đạo nhân ảnh phóng lên tận trời, trong nháy mắt liền ngự kiếm biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Trong chỗ hậu viện Lục Tiểu Thiên từng ở trong Phong Diệp Cốc, lúc này có một nhà bốn người, đang ngẩng đầu nhìn bóng lưng kia rời đi. Trong đó có một nam tử trung niên mặc hoa phục, nhìn qua có chút tuấn lãng, chính là Thất vương gia hiện tại tên Nguyên Hồng của Đại Nguyên Quốc. Lúc này Nguyên Hồng thần thái sáng lạn, nắm tay Trì Lâm xúc động nói, " lần này nhờ có Lục tiền bối, nếu không thương thế kia của ta cũng không kéo dài được mấy năm nữa. Đáng tiếc Lục tiền bối là tiên nhân, chú định không cách nào ở lâu trong thế giới phàm phu tục tử này. Nếu không, tiền bối ở bên cạnh lâu một chút để chúng ta tận chút tâm ý cũng tốt."
"Mẫu thân, sư công lúc nào sẽ trở lại, Quả Quả rất thích sư công, còn có khối ngọc bội sư công cho này." Một tiểu nữ hài chừng bốn năm tuổi, còn có một tiểu nam hài chừng ba tuổi hơn đang chen nhau dưới chân hai người, phân biệt ôm lấy chân của phụ thân và mẫu thân, ép hỏi sư công khi nào lại đến.
"Sư công là tiên nhân, tiên nhân không có nơi ở cố định, thường đi tới đi lui, nói đến là đến, làm sao có thể nói được là khi nào." Trong mắt Trì Lâm ứa ra nước mắt, từ ái vuốt cái đầu nhỏ của nhi tử và nữ nhi.
Nguyên Hồng ôm chặt bả vai Trì Lâm, y biết thê tử là một người cảm ân, bằng không lúc trước cũng sẽ không gả cho y. Lấy tính tình không màng danh lợi của Trì Lâm, cho dù là một mình, cũng có thể sống rất tốt. Y nhớ rõ trước khi đến Phong Diệp Cốc, bản thân vẫn chỉ là một cái thân tàn đầy bệnh nặng, đang kéo dài hơi tàn, không biết có thể kéo tới bao lâu. Hai hài tử từ nhỏ cũng đã ốm yếu nhiều bệnh. Từ sau khi y bị thương, toàn bộ trong nhà chính là dựa vào một mình Trì Lâm lo liệu, những năm này cũng khổ cực cho vị thê tử hiền lành này rồi.
Lúc này cũng là nhờ vào vị sư phụ gần hai mươi năm mà thê tử chưa từng gặp lại, đã đưa cả nhà bọn họ vào trong Phong Diệp Cốc điều dưỡng mấy ngày. Phong Diệp Cốc, là nơi thần bí nhất trong toàn bộ Đại Nguyên Quốc, là nơi cao không thể chạm tới. Dù cho y là vương gia cao quý, cũng không có cách nào đi vào, nhưng bây giờ cả nhà y lại đang thật sự rõ ràng đứng ở chỗ này. Dưới sự cung cấp linh dược điều dưỡng của sư phụ Trì Lâm, Nguyên Hồng không chỉ hết bệnh khỏe mạnh, hơn nữa tinh khí thần đều trở lại thời điểm cường thịnh nhất. Từ trong lời nói của Trì Lâm, y còn biết được bản thân không bao lâu nữa cũng có thể trở thành một tuyệt thế võ giả, là cảnh giới tối cao nhất mà phàm nhân có khả năng đạt tới. Nguyên Hồng mới có thể cảm nhận được hết chỗ thần dị của người tu sĩ tóc bạc này, cũng không cảm thấy tiên nhân đến cùng là có chỗ nào khó gần, bất quá Nguyên Hồng tự nhiên biết đây cũng là bởi vì có quan hệ với Trì Lâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT