Có tiếng vỗ cửa phòng cực lớn."Mở cửa, mở cửa! Người bên trong đang làm cái gì vậy?"

"Mùi vị này giống như là luyện đan bị phế."

"Thật vô tri, trong không gian nhỏ như vậy luyện đan, không luyện phế mới là lạ đó."

Một số tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ cùng trú trong khách điếm này nhao nhao châm biếm hắn.

"Khụ khụ"

Lục Tiểu Thiên mở cửa ra, một mùi tanh tưởi cùng với nhiệt độ cao do linh mộc thiêu đốt tạo nên trong phòng khiến cho tiểu nhị ho sặc sụa, kịch liệt ho khan không ngừng, một lát sau mới bình thường lại, chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của Lục Tiểu Thiên, liền lớn tiếng nói: "Khách điếm là dùng để ở, chứ không phải là nơi để luyện đan, ngươi ở trong này làm cái gì thế hả, muốn thiêu rụi hết nguyên cái khách điếm này sao, ngươi đền nổi sao?"

"Đi, khách điếm chúng ta không hoan nghênh ngươi, cũng không được phép tới khách điếm này nữa!"

Động tĩnh trong khách điếm rất nhanh đã kinh động tới chưởng quỹ. Trước ảnh hưởng không tốt mà Lục Tiểu Thiên mang đến, thậm chí xém tí nữa là thiêu rụi luôn khách điếm này. Chưởng quỹ vừa tức vừa sợ liền đuổi Lục Tiểu Thiên ra khỏi chỗ này, đó cũng là vì nhìn thấy hắn đã là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, mới không nói ra chữ "cút". Nhưng ý nghĩ trong lời nói cũng không khác là bao.

Lục Tiểu Thiên thu lại luyện đan lò, bối rối rời khỏi khách điếm, tức giận nhìn lại khách điếm một lần, có cái gì ghê gớm đâu, cũng đâu phải đã thiêu rụi nó chứ. Trong lòng hắn hậm hực.

"Chỉ là một tên tán tu bình thường, cũng muốn trở thành Luyện Đan sĩ, thật là tham vọng rất cao." Trên đường cũng có tu sĩ khác nhìn thấy khói bốc ra từ trong khách điếm, sao khi biết rõ căn nguyên, liền lắc đầu rời đi.

"Ân, đây không phải là Lục huynh sao?"

Trong đám người truyền đến một tiếng nói quen thuộc, Lục Tiểu Thiên nhìn lại, chính là Lạc thị huynh muội hai người đang đi về phía hắn.

"Lục huynh, đây là chuyện gì vậy, khách điếm này sao lại vô lý như vậy, ta đi lý luận với bọn họ một phen." Lạc Viễn vô cùng trượng nghĩa nói, nhưng rất nhanh Lạc Viễn liền có phản ứng, kinh ngạc nói: "Lục huynh, tu vi của ngươi sao lại?"

"Việc này là ta sai trước." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của y liền ngại ngùng kéo tay Lạc Viễn giải thích: "Trước đó ta dùng một chút thủ đoạn nhỏ, hiện tại mới là tu vi chân chính của ta."

Sau đó Lục Tiểu Thiên nói sơ qua sự việc trong khách điếm.

"Thì ra là vậy, nói như vậy hiện tại Lục đại ca không còn nơi để đi, nếu không ngại thì dọn tới chỗ bọn muội ở, ở cùng với đại ca và muội." Lạc Thanh nghe xong nhiệt tình nói.

"Ở cùng với các ngươi?" Lục Tiểu Thiên giật mình.

"Thì là vậy đó." Lạc Thanh tiếp tục nói.

"Thật ra thì trong Vọng Nguyệt thành tán tu thuê chỗ ở vô cùng phiền phức, hơn nữa một mình thuê khách điếm rất là bất lợi, cho nên ta và mấy vị hảo hữu khác cùng nhau thuê một tiểu viện, có bốn gian phòng, mỗi tháng chỉ tốn có mười khối linh thạch, không gian cũng lớn hơn khách điếm, có một cái tiểu viện, vừa khéo lần trước có một vị bằng hữu tiến vào Vọng Nguyệt sơn mạch, không may chết đi, cho nên mới trống ra một gian phòng. Tuy rằng giá cả so với ở khách điếm cao hơn một chút, nhưng lại rất thoải mái. Hơn nữa không có nhiều người phứt tạp như ở khách điếm." Lạc Viễn nói.

Lục Tiểu Thiên có chút động lòng, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thích hợp. Hắn có một số bí mật không muốn người ngoài biết. Thậm chí, những con Ảnh Nghĩ cũng như vậy, để dành cho thời điểm quan trọng liền thả ra khắc chế địch thủ. Trong lòng suy nghĩ một hồi, trong tay hắn còn có không ít linh phù, bán ra một số cũng có thể giải quyết nguy cơ về linh thạch trước mắt. Vì vậy hắn liền cự tuyệt: "Không cần đâu, trong tay ta còn có một số linh thạch, muốn đơn độc thuê một tiểu viện."

"Đơn độc thuê một tiểu viện, Lục đại ca quả thật rất hào phóng a. Muội biết một cái tiểu viện cũng cách bọn muội không xa, Lạc đại ca nếu như quan tâm có thể đi xem xem." Lạc Thanh tặc lưỡi sau đó nói.

Ở Vọng Nguyệt thành, thông thường ngoại trừ một số Luyện Đan sĩ, Luyện Khí sĩ có thu nhập cao ra, hoặc là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn cảnh giờ mới đơn độc thuê một căn tiểu viện. Thậm chí không ít Luyện Khí hậu kỳ cùng thuê với người khác.

"Thế thì cám ơn vậy." Lục Tiểu Thiên cũng không từ chối nữa, tự bằng bản thân hắn đi tìm, còn phải tốn một phen công sức.

Vài canh giờ sau, Lục Tiểu Thiên dọn vào ở một tiểu viện mới. So với nơi ở của huynh muội Lạc viễn ít hơn ba gian phòng, và một tháng chỉ cần có bảy khối linh thạch, nhưng đối với Lục Tiểu Thiên cũng đủ rồi.

Đã một đoạn thời gian không bồi dưỡng đám Ảnh Nghĩ rồi, Lục Tiểu Thiên mang ao ngọc ra, rắc xuống mấy chục viên linh thú đan, thả đám Ảnh Nghĩ trong ngọc hồ lô ra. Ảnh Nghĩ trong ngọc hồ lô ở trạng thái ngủ đông rất lâu nên vẫn chưa ăn gì. Sau khi tỉnh lại liền vội vàng ăn lấy ăn để, có mấy con thậm chí bởi vì ăn phải linh thú đan của đồng loại khác, liền xâu xé lẫn nhau, xem ra đã đói quá nên vô cùng nóng nảy. Lục Tiểu Thiên vội vàng tách hai con đang cắn xé nhau ra.

Sau khi cho Ảnh Nghĩ ăn xong, Lục Tiểu Thiên lại thả Hoa Báo từ trong túi linh thú ra.

"Ngao ô..." Hoa Báo cũng ở trong túi linh thú quá lâu rồi, sau khi đi ra liền gào lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn dùng đầu dụi dụi vào ống quần của hắn.

"Được rồi, qua bên kia chơi đi, không được ra khỏi tiểu viện." Lục Tiểu Thiên vỗ vỗ đầu Hoa Báo, cho nó tự do hoạt động. Hoa Báo hiện giờ không có tác dụng quá lớn với hắn. Bất quá khi xưa hắn còn nhỏ yếu, nếu không có Hoa Báo, e rằng lúc này hắn đã là một đống xương khô rồi. Vì vậy dù cho đã hết tác dụng, hắn cũng sẽ không giống như một số tu sĩ khác sẽ bán đi linh thú không dùng đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play