"Ta muốn nhất tự nhiên là linh thạch, thổ hệ công pháp ta tạm thời giữ lại, thừa dịp buổi chiều còn có một chút thời gian, chúng ta lại bày hàng ra bán, Lạc huynh cũng đi tìm một số bạn bè vay mượn đỡ. Bất kể kết quả thế nào, chạng vạng tối ta cũng sẽ đưa công pháp cho hai người." Lục Tiểu Thiên nói.
"Như vậy cũng được, ta liền đi mượn linh thạch."
Lạc Viễn vẻ mặt gấp gáp, dưới chân sinh ra một cơn gió nhanh chóng rời đi, tìm những bằng hữu quen thuộc để mượn linh thạch.
Lục Tiểu Thiên thừa dịp còn chút thời gian, liền giúp Lạc Thanh bày hàng ra bán, thuận tiện hỏi một số việc liên quan đến Vọng Nguyệt thành.
Tới lúc chạng vạng tối, Lạc Viễn mặt đầy vui vẻ quay lại, lại mượn được tới bảy khối linh thạch, nhưng mà sạp hàng thì lại không tốt lắm, một buổi chiều chỉ bán được một cây mao bút mà thôi, hai huynh muội đếm qua đếm lại, chỉ có ba mươi khối linh thạch, còn thiếu ba khối.
"Hay là chúng ta bày bán một chút nữa? Chợ đêm ở Vọng Nguyệt thành cũng rất là phồn vinh, có lẽ còn có người sẽ mua."
Lạc Thanh có chút không cam tâm nói, trên sạp hàng còn có mấy cây mao bút dùng để vẽ linh phù, còn có hai khối tuyết linh mộc dùng để chế mực vẽ linh phù. Mỗi một cái giá trị không tới ba khối linh thạch. Nếu Lục Tiểu Thiên lấy hai cái, nàng có chút bị lỗ. Nếu là bình thường, huynh muội hai người cũng không sao, bất quá hiện giờ mua công pháp đã phải mang nợ trên người, không còn gì cả. Lúc này Lạc Thanh bất lực, chỉ có thể tính toán kỹ lưỡng.
"Không cần đâu, thế này đi, ta lấy thêm một cây mao bút là đủ rồi." Lục Tiểu Thiên nhìn ra được Lạc Thanh huynh muội cũng ái ngại, cười nhạt nói.
"Vậy thật rất cảm tạ Lục huynh đệ, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!" Lạc Viễn vừa nghe liền vui vẻ nói.
Lục Tiểu Thiên chắp tay đáp lễ, hoàn thành giao dịch, hắn vứa ý thu lò luyện đan vào trong túi, cộng theo số tiền trước đó, tổng cộng có một trăm lẻ tám khối linh thạch, đủ đến mua một trăm tấm linh phù thấp giai rồi.
"Muội muội, nếu không phải muội toàn lực ủng hộ, đại ca không biết khi nào mới có thể mua được công pháp thích hợp. Hiện giờ hai người chúng ta đã nghèo rớt mồng tơi rồi, ta sợ rằng muội theo phải cùng ta khổ cực một đoạn thời gian rồi."
Sau khi Lục Tiểu Thiên rời đi, Lạc Viễn như đạt được chí bảo ôm chặt "Huệ Thổ Chân Kinh" trong ngực, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lạc Thanh nói.
Lạc Thanh như trút được gánh nặng cười nói: "Chúng ta là hai huynh muội mà, nói những lời này làm gì, tu tiên gian nan. Nếu không phải đúng dịp Lục trong tay Tiểu Thiên có công pháp Luyện Khí hậu kỳ này, chúng ta không biết khi nào mới có thể kiếm đủ linh thạch để vào cửa tiệm mà mua nữa."
"Ân, vị tiên trưởng này người lại đến rồi, sao rồi, uy lực linh phù của bổn tiệm không tệ chứ."
Chưởng quỹ của cửa tiệm linh phù là một trung niên nhân có dáng người phúc hậu, là võ giả thế tục. Vốn đang ngồi tính toán, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thì mắt phát sáng, làm sinh ý thì ánh mắt phải lanh lợi, trí nhớ phải tốt, phản ứng nhanh. Gã nhớ lúc trưa Lục Tiểu Thiên từng tới qua, lần này coi như là khách hàng quen rồi.
Lục Tiểu Thiên xem như hiểu rõ Vọng Nguyệt thành là thành trì của tán tu mà vì sao lại có nhiều phàm nhân thế tục như vậy. Một bộ phận đích thật là thân nhân của tán tu trong thành. Còn có một loại người giống như là vị trưởng quỹ trung niên trước mặt này, làm một chút việc tạp dịch thô thiển để sống qua ngày. Cửa tiệm có một người chưởng quỹ như vậy chỉ cần tốn một ít ngân lượng của người phàm là có thể thuê được, còn nếu tuyển tu tiên giả lại phải hao phí linh thạch, giữa hai đối tượng thì ngân lượng vẫn rẻ hơn linh thạch quá nhiều, thật là một việc mua bán vô cùng có lợi.
"Ân, mua số lượng nhiều giá cả có giảm không?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Cái này, tiên trưởng người cũng biết, linh phù của bổn tiệm đều là hàng thật giá thật, không hề lừa gạt, giá cả cũng không hè giảm bao giờ."
Trung niên chưởng quỹ cẩn thận hồi đáp, tuy rằng ở trong Vọng Nguyệt thành, người tu tiên không thể động thủ với phàm nhân, nhưng trung niên võ giả vẫn có một chút kinh sợ tận đáy lòng đối với tu tiên giả.
Mấy sạp hàng ngoài kia vẫn có tán tu bán linh phù, giá cả còn rẻ hơn, chỉ là số lượng không nhiều, ta không muốn phiền phức, mới tới tiệm của các ngươi. Ta muốn mua gần trăm tám linh phù, nếu như cửa tiệm các ngươi không giảm giá, ta chỉ đành đi chỗ khác xem xem thế nào."
Lục Tiểu Thiên chau mày nói, trước đây khi cùng Lạc Thanh bày sạp, Lạc Thanh biết hắn muốn mua nhiều linh phù, cố ý dặn dò hắn khi mua đồ trong các cửa tiệm, mua nhiều có thể được giảm giá. Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không nguyện ý hao phí linh thạch vô cớ, các gì nên sử dụng thì mới sử dụng.
"Gần trăm tấm linh phù?" Trung niên chưởng quỹ thất kinh, vội vàng nói: "Tiên trưởng đợi một lát, ta đi thông báo một vị ông chủ của tiệm này. Sau đó tiên trưởng có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với ông chủ của bổn tiệm."
"Được, ta liền đợi ngươi một chút." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
"Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ thân là ông chủ của bổn tiệm, nghe chưởng quỹ của ta nói tiểu huynh đệ muốn mua gần trăm tấm linh phù? Có phải thật không?"
Rất nhanh, một người lão giả râu tóc bạc trắng trông vô cùng hiền lành, từ phía sau cửa tiệm đi ra, tươi cười cúc cung tận tuỵ hỏi.
"Dĩ nhiên là thật, linh phù chuyên đối phó với nguyên thần tốt nhất ở tiệm ngươi là loại nào?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Đối phó nguyên thần lợi hại nhất dĩ nhiên là Lôi Linh phù, lôi pháp trừ tà, đối với thần hồn quỷ quái đều có tác dụng khắc chế. Bất quá độ khó khi chế tạo Lôi Linh phù cao hơn nhiều Hoả Cầu thuật, Thổ Thuẫn thuật..., cho nên giá cả cũng cao hơn vài lần. Hoả cầu phù phổ thông sơ cấp, Thổ thuẫn thuật này nọ chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch, nhưng Lôi Linh phù sơ cấp lại cần tới năm khối."
Bạch phát lão giả trong lòng rùng mình, giữa tu tiên giả với nhau bởi vì tranh giành bảo vật mà đấu đá lẫn nhau luôn luôn xảy ra, đánh tới đối phương nguyên thần xuất khiếu cũng không phải là hiếm thấy. Bất quá vị thiếu niên trước mặt lạ tìm loại linh phù chuyên môn đối phó với nguyên thần của người khác, tâm tư quả thật quá tàn độc.