Chu Ấm Hoa mặt đầy thất vọng, vẻ nhiệt tình nhất thời giảm hắn: "Được rồi, da hổ thì da hổ."

"Tên mập chết tiệt này, lại ở đây giở trò lừa gạt, đứng lại cho ta, xem ra đạo gia không lọt da rút gân ngươi không được!"

Đang lúc Lục Tiểu Thiên muốn lấy quyển quy tắc Tiên thành, thì một tiếng nói tựa như sấm rền vang, chỉ thấy một vị trung niên đạo sĩ mặc thanh y tay cầm trường kiếm, đằng đằng sát khí vội vàng chạy tới bên này.

"Tiểu huynh đệ, quyển sách này người giữ kĩ nhé, ta đi trước đây." Chu Ấm Hoa nhìn thấy người đến là ai, thân thể liền run lên, nhét vội quyển sách vào tay Lục Tiểu Thiên, giật lấy tấm da hổ giống như là ăn cướp rồi nhanh chóng chạy trốn vào trong bụi rậm không thấy bóng dáng, động tác vô cùng lão luyện, tốc độ vô cùng kinh người.

"Lại để tên mập đó chạy thoát rồi." Đạo sĩ thanh y đuổi theo không kịp, vừa hối hận vừa phiền não. Y liền dừng lại hỏi Lục Tiểu Thiên: "Tiểu huynh đệ, ngươi có nhìn rõ tên mập đó chạy hướng nào không?"

"Không có, tên đó chạy quá nhanh, xung quanh lại nhiều cỏ dại, ta không phân biệt được, tên họ Chu đó là cừu gia của ngươi a?" Lục Tiểu Thiên lúc này trong bụng đầy nghi vấn.

"Cũng không tới mức là cừu gia, chỉ là tên mập đó tâm tính thật sự quá xấu, chuyên làm những việc xấu, lừa gạt người khác để kiếm lợi ích, lừa gạt từ quốc gia thế tục đến tán tu thấp giai của Vọng Nguyệt thành. Ta thấy hắn lấy đi một món đồ từ tay ngươi, ngươi cũng bị lừa rồi." Đạo sĩ thanh y phẫn nộ nói.

"Quyển quy tắc Tiên thành này, có lẽ có chỗ hữu dụng, giá cả cũng không đắt." Lục Tiểu Thiên lấy quyển sách nhỏ ra nói.

"Không đắt nhưng cũng là một khối linh thạch, chỉ cần đi Tiên thành, bên ngoài cửa Tiên thành liền có dán đầy đủ cáo thị liên quan đến các quy củ trong thành. Tên mập này chỉ là sao chép thành một phần mà thôi, cố ý làm nghiêm trọng mọi việc lên, sau đó dùng để lừa gạt những tán tu thấp giai chưa từng đi qua Tiên thành thì thôi đi. Còn có phần quyển trục địa đồ đó, trong Tiên thành cũng rất phổ biến, chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch là được, tên mập này hồi xưa bán cho ta tới ba khối linh thạch! Lừa gạt hết gia tài của ta, khiến cho ta ở Tiên thành nửa bước cũng khó đi." Thanh y đạo sĩ tức tới giậm chân đùng đùng, mặt đỏ ngao, vì số linh thạch đó mà đau lòng không thôi.

Lục Tiểu Thiên hai mắt sững sờ, đã nhìn thấy quá sự giảo hoạt gian ác của hắc bào lão giả, còn có Tư Đồ Kính vô cùng cuồng vọng, Tư Đồ gia tộc coi mạng người như cỏ rác. Sự tinh ranh của Lữ Bích Phượng. Nhưng lần đầu tiên gặp thể loại không biết xấu hổ như vậy. Cũng may vị thanh y đạo sĩ này xuất hiện kịp thời, chứ nếu không, hắn ít nhất cũng bị lừa thêm một hai khối linh thạch.

"Tên mập họ Chu đó lại làm những chuyện lừa gạt lâu như vậy, có lẽ đối với toàn bộ khu vực này vô cùng quen thuộc. Hơn nữa tốc độ chạy trốn lại nhanh, ngươi nếu thật muốn tìm gã, không ngại thử thay đổi dung mạo, giả trang một chút, giả thành một vị tán tu muốn đi Vọng Nguyệt thành, hoặc có lẽ có tác dụng."

"Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở." Thanh y đạo sĩ nghe thấy có lý, nhất thời sắc mặt kinh hỉ.

"Dám hỏi huynh đài, Vọng Nguyệt thành nên đi thế nào? Cách nơi này còn bao xa?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Đi thằng theo con đường này, đại khái khoảng hai canh giờ, có một toà núi tuyết mây mù che phủ, trên núi tuyết có một con đường mòn, vượt qua nó, liền có thể nhìn thấy một toà thành trì nguy nga hùng vĩ, đó chính là Vọng Nguyệt tiên thành." Thanh y đạo sĩ nói.

Lục Tiểu Thiên chắp tay cảm tạ. Sau khi từ biệt thanh y đạo sĩ, liền đi theo những gì y nói.

Trong lòng hắn kích động, thông qua lời nói của tiểu nhị trong tiệm, còn có việc vừa rồi, hắn liền có thể phán đoán bản thân đã cách Tiên thành không xa nữa. Nếu không phải phụ cận Tiên thành thì làm sao chỉ trong một ngày lại gặp tới hai vị tu tiên giả, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn hắn một chút. Trước đó hắn một đường đi qua một số quốc gia thế tục gặp hơn ngàn vạn người, cũng khó nhìn thấy được một vị tu tiên giả.

Quả nhiên, theo những gì thanh y đạo sĩ nói, sau hai canh giờ, dãy núi chập chùng liền chắn ở phía trước, mây mù che phủ từ sườn núi trở lên, có thể thấy nó cao như thế nào. Trong núi hổ kêu vượn hú, một cơn gió lạnh thổi qua. Một con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo đi lên trên đỉnh núi, nhìn không thấy điểm cuối.

Lục Tiểu Thiên thi triển ngự phong thuật hành tẩu trên con đường mòn đó, tốc độ so với đi bộ còn chậm hơn nhiều, trách không được phàm nhân bình thường muốn đi Tiên thành nhất định phải là tuyệt thế võ giả, hoặc là có tu tiên giả một đường bảo hộ. Chứ nếu không chỉ bằng cái lạnh khắc nghiệt của ngọn núi tuyết này, cũng đủ để đông lại thành băng rồi. Chỉ có tuyệt thế võ giả nội lực thâm hậu mới có thể miễn cưỡng chống cự. Cho dù là Luyện khí tầng hai như hắn, muốn đi qua đỉnh núi tuyết nhấp nhô như này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhiều ngày sau, Lục Tiểu Thiên cuối cùng cũng xông qua ngọn núi tuyết để đi tới "Vọng Nguyệt thành."

Sau hai trăm dặm, một toà thành nguy nga, hùng vĩ cao ngất ngưỡng sừng sững trước mặt hắn. Lục Tiểu Thiên trong lòng ngoại trừ kích động, còn có kinh hãi. Tường thành được xây bằng đá màu xám khổng lồ, không biết là loại đá gì, chỉ thấy một khối ít nhất cũng hơn mười vạn cân. Thoạt nhìn qua, căn bản nhìn không thấy biên giới của tường thành ở đâu. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, Lục Tiểu Thiên khó có thể tưởng tượng trên thế gian lại có một thành trì to lớn như vậy, khí thế hùng vĩ, cao tận mây xanh.

Kinh hãi qua đi, Lục Tiểu Thiên đi tới tới cổng thành, lúc này ngoài cổng thành đã có hơn trăm người đang xếp hàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play