Nghe Chu Tuấn kể về những cảnh tàn khốc trên chiến trường, trái tim Đinh Viện thắt lại. Những vết sẹo đáng sợ trên cơ thể anh hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô nhận ra mình thật sự không thể trách móc anh được.
Chu Tuấn nói: “Anh không có lựa chọn. Nếu được, anh cũng muốn trở về nước ngay lập tức. Nhưng ở Myanmar, một khi đã dính líu đến quân chính phủ, muốn thoát ra là điều rất khó.”
Anh dừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Sở dĩ anh giấu em là vì không muốn em lo lắng, và càng sợ em sẽ vì thế mà xa cách anh. A Viện, trong lòng anh, em đã vượt xa giới hạn của một người thân từ lâu. Những năm tháng sống trong tuyệt vọng, đã nhiều lần anh muốn buông xuôi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em, anh lại có động lực để sống tiếp, để một ngày nào đó được trở về gặp em.”
Đinh Viện nhẹ giọng hỏi: “Anh, lần này anh có thể không đi được không?”
Chu Tuấn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trong khu vực đó còn rất nhiều người Hoa cần được giúp đỡ, đặc biệt là những phụ nữ và trẻ em đã được giải cứu, nhưng tâm hồn và thể xác họ đều bị tổn thương nặng nề. Họ đang được điều trị, kế hoạch ban đầu là cuối năm sẽ đưa họ về nước. Nhưng giờ chiến sự lại bùng lên. Nếu khu vực đó bị đe dọa, họ sẽ là những người đầu tiên bị tàn sát.”
Đinh Viện nắm chặt vạt áo. Cô biết rõ sự nguy hiểm ở Myanmar qua những tin tức từng nghe trên báo chí. Nghĩ đến việc Chu Tuấn lại bước chân vào nơi ấy, sao cô không lo lắng cho được? Nhưng nghĩ đến những sinh mạng vô tội trong khu vực đó, cô hiểu quyết định của anh là cần thiết.
“Không nỡ xa anh à?” Chu Tuấn khẽ chọc vào má cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play