Lộ trình vẫn tiếp tục. Bạch Họa liên tục ngồi trong xe suốt mấy canh giờ, thân thể uể oải, tay chân vô lực, nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đã gỉ sét, nơi nơi đều cứng đờ khó chịu. Lại bởi cùng biểu ca đồng hành một xe, thần kinh từ đầu đến cuối không thể thả lỏng, mệt mỏi chồng chất, đến độ ngồi cũng muốn ngủ.
Cuối cùng không chịu đựng nổi. Cơm trưa còn chưa kịp dùng, Bạch Họa đã nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, khép mắt thiếp đi.
Vinh Lâm Yến thấy vậy, khẽ thở dài, cẩn thận đỡ nàng tựa vào vai ghế, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống trên sập, lại đắp chăn cho nàng, mong nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái đôi chút.
Xong xuôi, hắn xốc màn xe, truyền lệnh dừng lại, bảo đoàn xe hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Một giấc ấy, Bạch Họa ngủ cũng tính là yên ổn. Bên mình không người quấy nhiễu, nàng mới có thể trọn vẹn hoàn thành mộng đẹp.
Trong mộng, nàng vẫn còn là tiểu cô nương chưa trưởng thành, búi tóc hai bên, khoé môi cong lên nụ cười làm nũng, đứng ở bếp lò cùng mẫu thân học làm bánh hạt dẻ. Khi điểm tâm chín, mẫu thân mỉm cười cầm khăn tay giúp nàng lau sạch bột mì dính trên chóp mũi, vừa cười vừa gọi nàng là “Tiểu Hoa Miêu”.
Tỉnh mộng, Bạch Họa ngẩn ngơ, không còn ngửi được hương bánh hạt dẻ ấm áp quen thuộc nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play