Sắp xếp xong xuôi, Thẩm Quân Nghiêu vừa quay đầu lại đã thấy môi Khương Ninh bóng loáng vệt dầu, lập tức nhớ tới cảnh gì Uyển Uyển vừa há miệng đã rơi ra một đống giòi béo múp. Hắn cau mày đầy ghét bỏ, móc khăn tay đưa cho nàng.
"Lau miệng đi."
Khương Ninh đang ăn ngon lành, chợt thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng chìa ra ngay trước mặt, chặn luôn đĩa đồ ăn của nàng. Nàng lập tức cụt hứng, nhưng nghĩ đến việc người trước mặt là cấp trên, giận mà không dám nói gì, chỉ đành nhận lấy khăn lau miệng.
Ngồi một bên, Kỳ vẫn giữ phong thái lịch sự, từ tốn ăn từng miếng nhỏ, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hứng thú."Thẩm đại gia từ trước đến nay chỉ có ném cho người ta ánh mắt khinh thường hoặc đao nhìn sắc lạnh, thế mà nay lại đưa khăn tay cho người ta? Quả là chuyện hiếm có!"
Một bữa cơm, ba tâm tư khác nhau, cứ thế mà ăn xong.
Thấy thời gian không còn sớm, Thẩm Quân Nghiêu đứng dậy bước ra khỏi phòng, Nghiêm Thắng đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
Sau khi dặn dò người nhà họ Hà không được ra ngoài, ba người bọn họ theo Nghiêm Thắng lặng lẽ lên đường. Ngay cả đèn lồng cũng không mang theo, cứ thế lần mò trong bóng tối tiến về nhà Chu Định.
-
Chu Định sống ở phía tây thôn. Hắn là đồ tể, ngày thường giết heo, mổ dê, động tĩnh không hề nhỏ. Mùi máu tanh, nước rửa thịt, phân gia súc... hòa lẫn vào nhau, quanh năm bốc lên thứ mùi nồng nặc.
Dân làng tuy khó chịu, nhưng cũng đành thông cảm—dù sao cả thôn cũng chỉ có một người làm nghề đồ tể. Để tránh mâu thuẫn vì vấn đề vệ sinh, mọi người chủ động xây nhà cách xa hắn một chút.
Thế nên khu vực quanh nhà Chu Định khá vắng vẻ. Hộ dân gần nhất cũng phải đi bộ vài phút mới tới.
Dưới ánh trăng, bóng đen phủ mờ mọi thứ. Từ cửa sổ nhà Chu Định, ánh nến hắt ra, in lên lớp giấy cửa sổ một bóng người cao lớn.
Khương Ninh đứng trước cửa, ngẩng đầu quan sát xung quanh. Thẩm Quân Nghiêu đã lặng lẽ trèo lên nóc nhà, ánh mắt sắc bén phát hiện một vệt đỏ thấp thoáng trên mái ngói.
Dưới tán cây lớn bên ngoài, Kỳ ra hiệu bằng ánh mắt với Khương Ninh. Lúc này nàng mới gật đầu với Nghiêm Thắng, ra hiệu đẩy cửa bước vào.
-
Sân nhà Chu Định không lớn, kiến trúc cũng chẳng khác gì những hộ dân khác trong thôn. Một góc có nhà kho chứa củi, bên cạnh là một bếp lò đất đơn sơ. Giếng nước nằm sát tường ngoài.
Không khí oi bức khiến mùi tanh tưởi bốc lên càng nặng hơn. Chân vừa đặt xuống sân, cảm giác dính dớp lập tức truyền lên, chẳng rõ là nước bẩn hay thứ gì khác.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bóng người trên cửa sổ khựng lại. Giọng Chu Định vang lên, mang theo chút thận trọng:
"Ai đó?"
"Là ta, Khương Ninh, Ngự Ninh Vệ. Có vài chi tiết cần xác nhận với ngươi."
Khương Ninh là một cô nương, vẻ ngoài thanh tú nhưng do thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên trông có chút gầy yếu. Bộ dạng này dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, cửa được mở ra.
Ánh nến trong phòng hắt ra ngoài, theo đó là một mùi rượu nồng đậm xộc thẳng vào mũi.
Người ta vẫn nói "duỗi tay không đánh mặt cười", Khương Ninh liền nở nụ cười thật tươi, chào hỏi:
"Chu Định, ta có thể vào ngồi một lát để hỏi chuyện không? Ngài cũng biết đại nhân nhà chúng ta rồi đấy, nghiêm khắc cứng nhắc lắm, nếu ta không làm cho ra lẽ, quay về kiểu gì cũng bị mắng một trận."