Lúc Thẩm Quân Nghiêu và Kỳ đến nơi, một nửa thân người Khương Ninh đã chui vào trong quan tài.
"Ta biết rồi! Ta biết hung thủ đã treo xác nạn nhân lên cây bằng cách nào!"
Khương Ninh hào hứng ngẩng đầu lên, để lộ hàm răng trắng bóng trong bóng tối, liên tục vẫy tay gọi Thẩm Quân Nghiêu và Kỳ lại gần.
"Có gì mới sao?"
Thẩm Quân Nghiêu tiến lại gần, Khương Ninh đưa tay bẻ hàm của thi thể, chỉ vào bên trong rồi giải thích:
"Trong khoang miệng này, ngoài vết thương chí mạng xuyên thấu và bốn lỗ nhỏ đối xứng gần lợi, còn có một vết thương sâu chạm tới xoang mũi. Hung thủ đã lợi dụng điểm này để treo thi thể lên cây mà không để lại bất kỳ dấu vết nào của dây treo trên cơ thể."
Nói xong, nàng ngửa cổ, há miệng, rồi dùng ngón trỏ phải móc cong, diễn tả lại cách thức mà hung thủ đã làm.
Kỳ lập tức mở to mắt kinh ngạc.
"Móc câu! Hung thủ đã đâm một cái móc vào trong miệng nạn nhân, sau đó dùng dây cước buộc vào móc rồi treo thi thể lên cây."
"Cách làm chẳng khác gì treo thịt hun khói."
Khương Ninh gật đầu:
"Vì thế, ba nhân chứng chỉ thấy sau gáy của thi thể. Nếu nhìn từ chính diện, trò bịp này sẽ lập tức bại lộ. Hung thủ hoàn toàn lợi dụng nỗi sợ quỷ quái của dân làng để che mắt mọi người."
Thẩm Quân Nghiêu khoanh tay, im lặng quan sát một lúc, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh đầy hứng thú:
"Trông không khác gì cách giết heo."
So sánh này khiến Khương Ninh lập tức liên tưởng, đầu còn chưa kịp phản ứng nhưng miệng đã nhanh hơn một bước thốt lên:
"Chu Định!"
"Dây cước dễ kiếm, ai cũng có thể mua được, nhưng cái móc treo thịt mà đồ tể hay dùng thì không phải thứ ai cũng có. Người bình thường trong nhà chắc chắn không có thứ này."
Thẩm Quân Nghiêu nheo mắt, ánh mắt sắc bén đầy suy tư:
"Chu Định... quả nhiên là kẻ giảo hoạt."
-
Tiểu Dũng Thôn chìm trong bóng tối, yên lặng lạ thường. Từ khi tin đồn về ma quỷ lan ra, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm từ sớm, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran giữa màn đêm.
Khương Ninh không hé lộ phát hiện mới với bất kỳ ai. Nghiêm Thắng chỉ biết nàng vội vã chạy đi kiểm tra thi thể, nhưng hoàn toàn không hay rằng họ đã bắt đầu nghi ngờ Chu Định.
Bữa cơm được dọn lên. Nghiêm Thắng vừa nhấc chân định rời đi thì bị Thẩm Quân Nghiêu giữ lại.
"Nhà ngươi và đồ tể Chu Định quan hệ thế nào?"
Nghiêm Thắng gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Cũng như mọi người trong làng thôi. Trong thôn chỉ có một mình hắn làm đồ tể, thịt heo, dê, bò tươi mới đều phải mua từ chỗ hắn. Tính hắn cũng thoải mái, chưa bao giờ cân gian lạng thiếu, nên cả thôn đều quen mua thịt ở đó, ai cũng có thể nói chuyện với hắn vài câu."
Khương Ninh đang nhai cơm, nghe vậy bỗng sực nhớ ra điều gì, liền ngẩng đầu hỏi:
"Thu Thủy sau khi gả vào nhà ngươi, có phải cũng phụ trách việc đi chợ mua thịt không?"
Nghiêm Thắng không hiểu vì sao mấy vị quan sai này lại quan tâm đến chuyện ấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Sau nửa canh giờ, dẫn chúng ta đến nhà Chu Định."
"Hả? À... được!"
Chờ Nghiêm Thắng rời đi với vẻ ngơ ngác, Thẩm Quân Nghiêu hạ giọng, chậm rãi phân tích kế hoạch sắp tới. Khương Ninh vừa nghe vừa tiếp tục nhét thịt vào miệng, ăn ngon lành đến mức môi dính đầy dầu mỡ.