Nhưng khi mọi người kéo đến, bóng dáng Thu Thủy đã biến mất, còn thi thể nữ nhân treo trên cây thì đã rơi xuống đất.
Mấy nam nhân gan dạ cầm đèn lồng tiến đến soi xét. Ánh sáng vừa chiếu lên khuôn mặt nạn nhân, cả đám chết đứng.
Người chết... chính là Hà Uyển Uyển!
Nhà họ Hà sợ hãi tột độ, nghi ngờ Thu Thủy đã quay về báo thù. Ngay trong ngày, họ huy động nửa thôn đi khai mộ, mở quan tài kiểm tra.
Nhưng khi nắp quan tài bật ra, bên trong vẫn y nguyên hai thi thể: một Hà Hướng Viễn đã thối rữa, và một Thu Thủy chết cứng.
Chỉ có bộ áo cưới đỏ rực trên người nàng, dưới ánh sáng lồng đèn, vẫn chói mắt đến rợn người.
Lúc ấy, mặt trời chính ngọ chiếu rọi xuống, vậy mà ai nấy đều lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.
Mọi người lại lần nữa đem thi thể hạ táng, nhưng nhà họ Hà vẫn không cam lòng, liền mời một vị lão làng chuyên lo chuyện chôn cất đến xem xét thi thể.
Vị lão nhân kia chỉ mới liếc mắt một cái đã kêu lên kỳ quái: "Trên cổ không hề có dấu vết siết dây, làm sao có thể treo cổ trên cây được?"
Nghe xong câu này, nhà họ Hà lập tức cấm không cho ai kiểm tra thi thể nữa. Họ vội vàng mua quan tài, chôn cất Hà Uyển Uyển ngay trong ngày, lại đốt rất nhiều tiền giấy trước phần mộ Thu Thủy, cầu mong nàng đừng quấy phá, dưới suối vàng hãy sống yên ổn với Hà Hướng Viễn.
Nhưng bọn họ vẫn chưa được yên ổn đến năm ngày, nhà họ Hà lại có thêm người chết.
Lần này, nạn nhân chính là Hà Chí Cao, con trai thứ hai của Hà Chí Thắng.
Cách chết giống hệt Hà Uyển Uyển—lơ lửng giữa không trung trên một cây đại thụ trong thôn. Dưới tán cây, vẫn là Thu Thủy trong bộ hỉ phục đỏ rực, tóc xõa rũ rượi, gương mặt trắng bệch, trừng trừng nhìn nạn nhân.
Chỉ có điều, người chứng kiến lần này không phải gã đồ tể xui xẻo mà là một thợ lợp ngói.
Không chỉ treo cổ, thi thể Hà Chí Cao còn bị đâm nhiều nhát vào nửa thân dưới. Đũng quần ướt đẫm máu đỏ, hai tròng mắt bị móc ra, khiến ai nhìn cũng phải rợn người. Hà phu nhân—Hoàng Tú—thấy vậy liền ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả thôn bắt đầu hoảng sợ, xì xào bàn tán. Ai nấy đều nói nhà họ Hà gieo gió gặt bão, ép một cô gái gả cho kẻ đoản mệnh, bây giờ nàng ta trở lại báo thù.
Hà Chí Thắng cũng sợ hãi đến tột độ, ngay hôm đó liền dắt theo Hoàng Tú quỳ trước mộ Thu Thủy, vừa đốt vàng mã vừa dập đầu cầu xin nàng tha mạng.
Nhưng năm ngày sau, Hoàng Tú cũng chết.
Cách chết giống hệt hai người trước—vẫn là bị treo giữa không trung trên cây đại thụ.
Lần này, chính mắt Hà Chí Thắng nhìn thấy Thu Thủy đứng đó, gương mặt lạnh lẽo, trắng bệch, như đang đòi mạng nhà họ Hà.
Hà Chí Thắng hoảng loạn đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại, đũng quần đã ướt sũng một mùi tanh hôi khó chịu.
Hoàng Tú nằm lặng lẽ dưới gốc cây, hai mắt bị móc mất, làn váy bê bết máu. Khi vén lên kiểm tra, mọi người chết điếng—hai đầu gối của bà ta đã bị đập nát.
Thôn dân không ai dám dính dáng đến chuyện này nữa, sợ rằng nếu can thiệp, Thu Thủy sẽ ghi hận mà đến lấy mạng. Hà Chí Thắng không còn cách nào khác, đành gọi em trai và cháu trai đến giúp chôn cất. Tang sự diễn ra lặng lẽ, không một ai trong thôn dám đến dự.