Lúc ấy, con trai ông—Hà Hướng Viễn—biết mình không qua khỏi, trước khi mất vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện chưa lấy vợ. Hà Chí Thắng nghe vậy liền quyết định nhanh chóng chuẩn bị hôn sự cho con.

Nhưng trong làng ai cũng biết gả vào nhà họ Hà thì tám, chín phần sẽ phải ở góa khi chồng còn sống. Nhà nào có chút lương thực đều không muốn gả con gái vào cửa.

Cuối cùng, Hà Chí Thắng bỏ ra năm mươi lượng bạc, mua lại một cô gái từ tay một lão già nghèo rớt mồng tơi, lại thêm bệnh tật yếu ớt.

Cô gái đáng thương ấy tên Thu Thủy, đang ở độ tuổi thanh xuân, lại có một dung mạo xinh đẹp. Dù nàng khóc lóc van xin, nói mình đã có người thương, không muốn gả đi, nhưng phụ thân nàng vẫn mắt điếc tai ngơ.

Hôm sau, khi nhà họ Hà đem tiền đến giao xong, trời vừa tối, bọn họ liền nhét Thu Thủy vào bộ áo cưới, đẩy nàng vào kiệu hoa rồi rước về nhà.

Em trai của Hà Hướng Viễn là Hà Chí Cao khoác lên mình bộ hỉ phục, thay anh trai làm lễ bái đường. Cứ như vậy, Thu Thủy bị ép trở thành dâu trưởng nhà họ Hà.

Nhưng Hà Hướng Viễn quả thực là một kẻ đoản mệnh. Hôn lễ vừa kết thúc, còn chưa kịp động phòng, đến nửa đêm hắn đã qua đời.

Thu Thủy khóc không thành tiếng. Sáng hôm sau, nàng đã phải quỳ trước linh vị chồng, từ đây số phận coi như đã định đoạt.

Hàng ngày, ngoài việc bị ép ngủ cùng linh vị của Hà Hướng Viễn, Thu Thủy không phải làm gì khác. Nàng sống như bao nàng dâu khác, hầu hạ cha mẹ chồng, ai cũng nghĩ rằng cuộc sống của nàng sẽ cứ thế trôi qua. Nhưng không ngờ, một ngày nọ, Thu Thủy lại đột ngột treo cổ tự vẫn.

Đêm hôm ấy, nàng đột nhiên mặc lại bộ áo cưới ngày cưới, dùng một dải lụa trắng treo cổ trên xà nhà. Phải đến sáng hôm sau, khi Hà Uyển Uyển—con gái Hà Chí Thắng—đến gọi nàng dậy ăn sáng, mới phát hiện thi thể lơ lửng giữa phòng.

Không ai trong nhà dám bàn tán nửa lời, chỉ vội vàng đem thi thể Thu Thủy hợp táng cùng Hà Hướng Viễn. Ngay cả bộ áo cưới cũng không dám thay, chỉ nói rằng nàng chịu không nổi cô đơn, tự sát để đi theo chồng.

Nhưng từ đó, cơn ác mộng của nhà họ Hà mới thực sự bắt đầu.

Người đầu tiên chết chính là Hà Uyển Uyển.

Đêm hôm đó, một gã đồ tể trong làng uống rượu về muộn. Khi đi ngang qua cây đại thụ đầu thôn, hắn nhìn thấy một bóng người treo lơ lửng trên cao.

Ban đầu, hắn còn tưởng mình say quá hoa mắt. Nhưng khi dụi mắt nhìn kỹ, hắn hoảng hốt nhận ra đó là một nữ nhân treo cổ. Vì ánh sáng quá yếu, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không rõ là ai.

Gã đồ tể định mở miệng kêu cứu, nhưng đúng lúc đó, dưới ánh trăng, hắn kinh hãi phát hiện—nữ nhân kia không hề có dây treo cổ.

Nàng cứ thế lơ lửng giữa không trung!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn còn chưa kịp hét lên thì chợt nghe thấy tiếng động từ sau thân cây.

Hắn run rẩy cúi đầu nhìn xuống, và ngay giây phút ấy, hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Thu Thủy!

Thu Thủy mặc bộ áo cưới đỏ rực, tóc xõa rũ rượi, trắng bệch như tờ giấy, không có một tia huyết sắc. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, nhìn chằm chằm vào hắn.

Gã đồ tể hoảng loạn đến mức đái cả ra quần, lăn lộn bò dậy, vừa hét vừa chạy về nhà trưởng thôn cầu cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play