Thẩm Quân Nghiêu không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt như mắc táo bón của nàng khi chứng kiến vở hài kịch này, hắn chắc chắn rằng suy nghĩ của nàng tuyệt đối không phải điều gì tốt đẹp.

Lúc này, giọng Tạ Lan Chi lại vang lên, mang theo sự lạnh lẽo đến rợn người:

"Trịnh thị, ngươi có biết Đào Tuân ngu ngốc và dễ lừa đến mức nào không? Ta sai Quế Chi đi lấy ít bánh ngọt, sau đó bảo Đào Tuân ra ao bắt con cá sư tử kia..."

"Ta lừa hắn nói là đệ đệ thích xem, thế là hắn không nói hai lời liền xắn tay áo xuống vớt, lập tức bị bỏng ngay. Ta nhân cơ hội dặn hắn tuyệt đối không được nói với ai, ngay cả nha hoàn cũng không, nếu không sau này mẫu thân hắn sẽ không cho hắn đến chơi với đệ đệ nữa, cũng không được xem mấy con mèo con chó này đâu. Hắn nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý."

Quế Chi sợ hãi đến tái mặt, đón lấy ánh mắt sắc như dao của Trịnh thị mà run rẩy quỳ xuống đất."Phu nhân, nô tỳ không ngờ chỉ rời đi có nửa chén trà nhỏ mà thôi! Nô tỳ chỉ vừa quay đi chớp mắt đã quay lại rồi, không nghĩ tới Tạ di nương ra tay nhanh như vậy..."

Lời còn chưa kịp nói hết, nàng đã bị Trịnh thị giáng cho một cái tát trời giáng. Một bên mặt lập tức sưng vù lên thấy rõ, nước mắt dâng đầy trong mắt nhưng không dám rơi xuống, chỉ biết cúi đầu dập liên tục, run giọng nhận sai.

Bên ngoài, thuộc hạ đã sớm nhận lệnh, mấy tên Ngự Ninh Vệ áo trắng nối đuôi nhau tiến vào, chẳng mấy chốc đã dẹp yên tình hình hỗn loạn.

Nhưng Trịnh thị vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết đòi Tạ Lan Chi đền mạng. Khi bị Ngự Ninh Vệ giải đi, Tạ Lan Chi bỗng dừng lại, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Đào lão gia, giọng nói ngọt như rót mật vang lên, ném ra một quả bom chấn động cả căn phòng:

"Lão gia, mỗi ngày trong trà của ngươi ta đều cho thêm một thứ rất tốt. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không thể có con nữa. Uyên nhi là đứa con duy nhất của ngươi, nhớ giữ cho chặt vào, đừng để Trịnh thị – con đàn bà độc ác này – giết đi giọt máu cuối cùng của ngươi."

Dứt lời, Tạ Lan Chi bật cười, tiếng cười trong trẻo mà hả hê vẫn vang vọng mãi không dứt. Sắc mặt Đào lão gia và Trịnh thị lúc trắng bệch, lúc xanh lét, khó coi vô cùng.

-

Rời khỏi Đào gia thì trời đã tối. Khương Ninh liếc nhìn ánh trăng mới ló ra khỏi tầng mây, thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, cũng không quá muộn. Đêm nay chắc vẫn còn kịp ăn cơm.

Nàng thoải mái tựa vào khung cửa sổ xe ngựa, bắt đầu tưởng tượng xem bữa tối ở thực đường sẽ có món gì ngon. Nhưng đến khi hoàn hồn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát cảnh vật trên phố, nàng mới giật mình nhận ra—xe ngựa này căn bản không đi theo đường về Trấn Phủ Tư!

Xe ngựa phóng như bay, chẳng mấy chốc đã lẫn vào dòng người tấp nập giữa chợ đêm phồn hoa.

Phố đông của kinh thành không giống những nơi khác, dù đã khuya vẫn rộn ràng tiếng người. Các quán hàng và khu chợ đêm vẫn nhộn nhịp đến tận giờ Tuất.

Hai bên đường, những gánh hàng rong treo đầy đèn lồng, xe đẩy xếp thành hàng dài, người bán lớn tiếng rao hàng, hương thơm của các món ăn vặt quẩn quanh trong không khí. Khương Ninh không khỏi bị cuốn hút, ghé sát vào cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play