Trăng lên, ánh sáng dịu dàng phủ qua triền núi.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi ba người bọn họ cùng tiến vào hoang vực Vân Bích – một tháng ngỡ như giấc mộng.
Trong khoảng thời gian ấy, không có sát khí, không có gươm đao, chỉ có tiếng cười, tiếng gió thổi qua tán lá khô, và đôi lần cả ba cùng ngồi dưới suối, nhìn hoa dại nở bên bờ đá câm lặng.
Trình Viễn cười nhiều hơn trước. Mỗi lần Diệp Linh vụng về ngã khi luyện kiếm, hắn lại đưa tay kéo nàng dậy, lắc đầu giả vờ trách mắng.
Mị Linh thì luôn mang theo túi vải thêu nhỏ, trong đó giấu vài viên kẹo trái cây, lúc rảnh lại dúi vào tay Diệp Linh như trẻ con chia nhau mật ngọt.
Họ không nói về chiến tranh. Không nhắc đến ai đã từng mất.
Chỉ sống trọn từng ngày, như thể bình yên là mãi mãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT