Lại bắt đầu rồi.
Hạ Kỳ An đặt đũa trong tay xuống, gương mặt bình thản nhìn Hạ Ngôn Quân ngồi đối diện đang khóc sướt mướt, trong lòng ngoài bực bội, còn có chút nhàm chán. Cậu thật sự không hiểu, Hạ Ngôn Quân hà tất gì phải diễn hết vở kịch này đến vở kịch khác như vậy, diễn hoài không dứt, chẳng lẽ chỉ để ép cậu rời đi thôi sao? Nhưng cậu đã rời khỏi nhà họ Hạ rồi, không tạo thành bất kỳ mối uy hiếp nào đối với Hạ Ngôn Quân nữa. Vậy rốt cuộc Hạ Ngôn Quân đang diễn cho ai xem, và muốn đạt được mục đích gì?
Âm thầm cười lạnh trong lòng, Hạ Kỳ An dùng một tay chống cằm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hạ Ngôn Quân diễn kịch.
“Quân Quân, con nói gì vậy? Không ai trong chúng ta nói đó là lỗi của con cả, hơn nữa con đã sống ở đây nhiều năm như vậy, luôn được mọi người trong nhà chăm sóc. Đột nhiên sống tự lập, làm sao thích nghi được với cuộc sống bên ngoài? Nghe lời, đừng làm loạn nữa, được không?”
“Con biết mà, mẹ ơi, con biết ba mẹ, còn có ông nội luôn đối xử rất tốt với con, anh cả cũng luôn cưng chiều con. Nhưng con thật sự không đành lòng nhìn An An sống một mình bên ngoài, không được nhận tình thương của ba mẹ ruột. Tuy nói chúng con là anh em, nhưng con cũng không nên độc chiếm tình yêu thuộc về em ấy. Ba, mẹ, hai người đừng khuyên nữa, con đã quyết định rồi, con sẽ nộp đơn xin ra nước ngoài du học, đến lúc đó An An có thể quay về ở trong nhà.” Mỗi khi Hạ Ngôn Quân khóc đều mang dáng vẻ mong manh yếu đuối, nhìn qua vô cùng đáng thương. Từ nhỏ, cậu ta đã dựa vào vẻ mặt này để chiếm được không ít sự yêu chiều từ người lớn, ngay cả Hạ Tễ Xuyên cũng phải nhường nhịn cậu ta. Cậu ta đi đến bên ông cụ Hạ, nâng ly rượu, “Ông ơi, công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay của ông, cháu sợ là nhất thời không có cách nào báo đáp được. Ly này con kính ông, ông cứ yên tâm, đợi sau này An An chịu chấp nhận con, con sẽ quay về phụng dưỡng ông.”
Cố Yến Kiều và Hạ Vân Sơn đau lòng không chịu được. Trong khoảng thời gian này, Hạ Ngôn Quân luôn ở nhà hết lòng chăm sóc bọn họ, dù chính mình sinh bệnh cũng không nghỉ ngơi, vừa ngoan ngoãn lại chu đáo. Huống chi đã nuôi dưỡng hơn 20 năm, tình cảm sâu đậm không phải chuyện một sớm một chiều. Bây giờ nhìn đứa con mình nuôi lớn phải ép dạ cầu toàn, trong lòng quả thật rất khó chịu.
* Ép dạ cầu toàn: Nhượng bộ, chịu thiệt thòi để giữ lấy sự toàn vẹn hoặc lợi ích lớn hơn, dù bản thân không thoải mái hoặc bị tổn thương

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play