"Nấc ~"
Cậu Dận Nhưng mắt đẫm lệ mông lung, vừa khóc một tiếng lại ăn một miếng, không chậm trễ việc ăn cũng chẳng trì hoãn việc khóc. Đã lâu rồi cậu không được ăn món thịt khô có hương vị tuyệt vời như vậy, đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng quả nhiên có tài.
Thịt dai mà không khô, nhai rất đã miệng, cái miệng nhỏ của cậu cứ chóp chép không ngừng, càng ăn càng thấy ngon.
Thỉnh thoảng cậu lại nấc lên một tiếng, hùng hổ nghĩ, đợi Hoàng A Mã già rồi, cậu cũng sẽ cướp đồ ăn của người.
Bị bỏ đói ba ngày, một ngày bị đánh ba trận.
Đợi đến khi ăn no khóc mệt, cậu ỉu xìu dựa vào ghế, ngồi một lát thấy chán, cậu muốn bỏ nhà đi tìm đại ca chơi.
Vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, Dận Nhưng thấy Hoàng A Mã đang nhắm mắt dưỡng thần, liền định lẻn đi. Cậu cẩn thận bò qua chân người, chẳng dám nhìn Khang Hi, trong lòng thầm niệm, chỉ cần ta không nhìn người, người sẽ không thấy ta.
Trái đào nhỏ thì có ý xấu gì đâu, chẳng qua là muốn đi tìm ca ca chơi thôi.
Thế nhưng cậu vừa mới động đậy, Khang Hi đã mở mắt nhìn cậu chằm chằm. Vật nhỏ tròn như quả bóng lăn qua người ông, cái dáng vẻ có tật giật mình kia thật không nỡ nhìn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play