Tĩnh Vương nói dứt lời, Vinh An liền khom người hành lễ, vội vàng lui ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.
Hắn đứng ở bên ngoài, hai tay khép trong tay áo, đáy lòng không khỏi tặc lưỡi thầm nghĩ.
Muốn nói Vương phi bạc đãi Khương di nương… chuyện đó tuyệt đối không có. Từ trước tới nay, Vương phi đối đãi với các di nương đều theo đúng quy củ, không bên trọng bên khinh. Đồ vật cấp cho Khương di nương, cũng không khác mấy với người khác.
Thế nhưng, đặt vào mắt Vương gia, lại giống như vẫn còn chưa đủ. Vừa mở miệng đã ban thưởng nhiều thứ như vậy, so ra còn chẳng kém gì trắc phu nhân.
Phải biết rằng… tình cảm giữa Vương gia và trắc phu nhân vốn là chuyện khác, không thể so sánh như thường.
Xem ra, Vương gia thực sự đã để Khương di nương vào lòng rồi.
Hậu viện phủ Tĩnh Vương này, e rằng sắp có gió nổi rồi đây!
Vinh An ngẩng đầu nhìn sắc trời tối đen như mực, bất giác rụt cổ.
Ngoài trời gió lạnh hun hút, vậy mà trong phòng lại là cảnh xuân chan hòa.
Ngay sau khi Vinh An rời đi, Tĩnh Vương chẳng nói thêm lời nào, chỉ khẽ vòng tay ôm Khương Vãn Nguyệt lên, bước nhanh về phía giường.
Chẳng mấy chốc, áo xiêm, giày vớ đều rơi rớt đầy sàn, trướng màn nhẹ buông, che đi hết thảy xuân tình bên trong.
Chỉ có điều, màn có thể che, nhưng thanh âm lại chẳng ngăn được.
Tiếng ngâm khẽ từng đợt truyền ra, khi thì mang theo tiếng nghẹn ngào, khi lại như khẽ nức nở, khi lại khẩn cầu tha thứ.
Một đêm triền miên, kéo dài mãi tới canh ba.
Ngoài cửa, Vinh An đã lạnh tới mức cả người như đông cứng, răng đánh cầm cập, nhưng vẫn cắn răng đứng yên nơi cương vị, không dám rời nửa bước.
Cũng may Tú Xuân lúc trước có đem đến một cái lò sưởi tay, hắn mới miễn cưỡng cầm cự qua được.
Chợt nghe bên trong có tiếng gọi trầm thấp:
“Múc nước.”
Vinh An như được đại xá, lập tức nhún chân mấy cái để làm ấm người, rồi vẫy tay gọi hạ nhân đi chuẩn bị thùng nước ấm.
Sau đó, hắn nghiêng người hỏi vọng vào bên trong:
“Vương gia, cần sai nha hoàn vào hầu hạ không ạ?”
Ở thư phòng thì hắn còn có thể tự mình đi vào, nhưng hiện tại là nơi ở của Khương di nương, vốn thuộc nội trạch hậu viện, nếu không có lệnh thì hắn cũng không tiện xâm nhập.
Chỉ nghe bên trong vang lên một tiếng “Ừm.”
Vinh An gật đầu, đang định gọi Tú Xuân, thì bất ngờ Liễu Nhi chen lên phía trước.
“Tú Xuân tỷ thủ suốt đêm chắc cũng mệt rồi, để muội cùng tỷ vào hầu hạ cho tiện.”
Tú Xuân vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới lời dặn dò trước đó của chủ tử, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.
Liễu Nhi khẽ cười lấy lòng với Vinh An, rồi nhanh chân bước vào nội thất.
Trong phòng, Khương Vãn Nguyệt vừa mới khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng, gương mặt còn vương chút ửng hồng chưa tan. Thấy Liễu Nhi bước vào, nàng khẽ nhướng mày, khoé môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, thoáng ẩn thoáng hiện, rồi kéo tay Tĩnh Vương cùng ngồi xuống sập La Hán.
Liễu Nhi thì không chậm trễ, bước nhanh đến mép giường, nhẹ tay sửa lại chăn gối, hành động thuần thục mà chu đáo.
Trên giường chăn đệm xốc xếch, gối đầu chẳng rõ tung tích, cả chiếc đệm cũng ẩm ướt mồ hôi, như vừa trải qua một trận kịch liệt.
Liễu Nhi lúc này mới như bừng tỉnh, một khuôn mặt lập tức đỏ ửng. Nàng cố ép bản thân giữ vững bình tĩnh, cúi đầu dọn dẹp lại giường chiếu.
Chợt nàng khẽ kêu một tiếng, như phát hiện chuyện gì.
“Nha, đây là… túi tiền của ai vậy?”
Nàng xoay người, trong tay cầm một chiếc túi gấm đơn sơ, nhanh chân chạy vào nội thất.
“Di nương, vật này không giống đồ của ngài. Chẳng lẽ là của Vương gia để quên?”
Tĩnh Vương khi ấy đang lim dim dưỡng thần, không buồn mở mắt, chẳng thèm liếc nàng lấy một cái.
Khương Vãn Nguyệt lại mỉm cười, ánh mắt hững hờ.
“Ngươi thấy đó là của ai?”
Liễu Nhi tim bỗng hẫng một nhịp.
Nàng biết Di nương không phải người dễ qua mặt. Nhưng lúc này, nếu đã trót nhúng tay, chỉ có thể đánh liều mà tiến.
Tay run run, Liễu Nhi mở túi ra. Một tờ giấy gấp làm tư rơi xuống, đúng lúc đáp nhẹ lên đùi Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương mở mắt, nét mặt hờ hững, ánh mắt vẫn không dừng lại trên người Liễu Nhi, mà nhìn sang Khương Vãn Nguyệt, lạnh nhạt phân phó:
“Đuổi ra.”
Khương Vãn Nguyệt vẫn ngồi nguyên, liếc nhìn Liễu Nhi, thanh âm lãnh đạm:
“Nghe rõ rồi chứ? Tự mình đi ra, hay là để người ném ngươi ra ngoài?”
Liễu Nhi sắc mặt tái nhợt, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, vội vàng dập đầu:
“Nô tỳ biết lỗi rồi, cầu xin Vương gia tha mạng…”
Nàng khóc lóc, rồi quay sang Khương di nương cầu khẩn:
“Di nương, nô tỳ đã hầu hạ ngài bao lâu, xin ngài vì tình cũ mà nói giúp một lời…”
Khương Vãn Nguyệt không đáp, chỉ lạnh nhạt ra hiệu với Tú Xuân đứng ngoài cửa.
Tú Xuân lập tức bước vào, ánh mắt lộ vẻ khoái trá, rốt cuộc cũng có thể trừ được cái đinh trong mắt này.
Nàng bước nhanh tới, kéo mạnh tay Liễu Nhi, lôi thẳng ra ngoài.
Chớ thấy nàng vóc dáng mảnh mai, sức lực lại chẳng nhỏ, chỉ chốc lát đã kéo Liễu Nhi ra khỏi phòng.
Vừa ra tới cửa, tiếng khóc xin tha của Liễu Nhi lập tức bị chặn ngang. Không gian lại trở về tĩnh lặng.
Tĩnh Vương hơi nâng mắt, nhìn về phía Khương Vãn Nguyệt, ngữ khí lười nhác:
“Sao trước đây ở tiền viện ngươi còn biết dạy dỗ nha hoàn, giờ vào hậu viện rồi lại không dám ra tay?”
Khương Vãn Nguyệt cúi đầu, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ.
Quả nhiên, trong phủ này không việc gì qua được mắt Tĩnh Vương.
Nàng mím môi, nhẹ nhàng đáp:
“Hậu viện là nơi Vương phi quản, thiếp thân cũng không tiện tự ý làm chủ.”
Tĩnh Vương híp mắt nhìn nàng, không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt mà sâu xa.
Lời này nghe qua cũng có lý. Dù Tĩnh Vương có bất mãn với chính thê, cũng không phải loại nam nhân sẽ hạ thấp Vương phi trước mặt thiếp thất.
Không khí trong phòng như chùng xuống.
Khương Vãn Nguyệt khẽ siết tay áo, còn đang cân nhắc thì ngoài cửa có tiếng Vinh An:
“Vương gia, nước đã chuẩn bị xong.”
Tĩnh Vương lập tức trở mình, đứng dậy bước vào tịnh phòng, khoác áo ngoài rơi lả tả, thân ảnh cao lớn biến mất sau tấm màn trúc.
Khương Vãn Nguyệt thở nhẹ một hơi.
Xem ra, lần này vẫn chưa thật sự chọc giận người kia.
Có điều, chuyện Liễu Nhi bị đuổi đi, chắc chắn sẽ sớm truyền tới tai Vương phi.
Quả nhiên, việc xảy ra chưa đầy một khắc, tin tức đã đến tiền viện.
Sau khi nghe xong lời bẩm báo, Vương phi chỉ hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Nếu đã khiến Vương gia không vừa ý, thì đuổi ra phủ. Người nhà cũng đuổi cùng, bán hết đi. Loại ngu xuẩn này, không cần giữ lại.”
Vốn dĩ, Liễu Nhi không phải người Vương phi cài vào. Vương phi nếu muốn dò xét một ai, có trăm ngàn cách kín đáo hơn nhiều.
Đối với nàng, Khương Vãn Nguyệt chẳng đáng để bận tâm.
Nhưng nếu là người khác âm thầm sai khiến thì… Vương phi đã mơ hồ đoán ra.
Mà lúc ấy, ở Ngô Đồng viện, Khương Vãn Nguyệt sau khi chắc chắn Tĩnh Vương đã an giấc, mới khẽ vén rèm, ra hiệu cho Tú Xuân.
“Hỏi được gì chưa?”
Tú Xuân khẽ lắc đầu.
“Lương mụ mụ tới quá nhanh, nói là phụng mệnh Vương phi, trực tiếp mang người đi. Nô tỳ còn chưa kịp hỏi, đã không thấy bóng dáng nàng đâu rồi. Chỉ là… cũng may trong phòng nàng chưa kịp thu dọn, nô tỳ lục tìm, thấy cái này.”
Tú Xuân móc từ trong tay áo ra một mảnh vải gói, nhẹ nhàng mở ra, để lộ một chiếc vòng tay.
Khương Vãn Nguyệt cầm lên, ước lượng trong tay:
“Vàng mười, chế tác tinh xảo, lại còn nạm đá quý… Ít nhất cũng phải ba trăm lượng bạc.”
Nàng cười khẽ.
“Vậy thì dễ hiểu rồi. Dù là nha hoàn trong phủ, cũng chỉ lĩnh bạc tháng, một năm tích cóp may ra được mười lượng. Ba trăm lượng… là nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ.”
Tú Xuân cau mày.
“Vật quý như vậy, ai lại đưa ra tay? Chẳng lẽ thật sự là… Vương phi?”
Khương Vãn Nguyệt lắc đầu, đưa chiếc vòng vào phòng, tới gần ánh nến, cẩn thận quan sát. Đầu ngón tay mảnh mai chạm khẽ vào mặt trong vòng tay, tới một chỗ khắc kín đáo, khó ai chú ý.
Khóe môi nàng khẽ cong, đáy mắt hiện lên ý cười như đã tỏ tường mọi sự.