Khương Vãn Nguyệt không lập tức bước vào ngay.

Mấy vị di nương bên trong đều có xuất thân khác nhau: người là tiểu thư thế gia, người từ dòng dõi quan văn, có người lại là con nhà võ tướng, cũng có người chỉ là nữ nhi của thứ tộc nghèo hèn.

Ai dám nói Tĩnh Vương không có dã tâm?

Vừa rồi Tạ Lan Tích còn đang oán trách, thì một giọng nữ dịu dàng, mềm mại bỗng vang lên:

“Tạ muội muội chớ tức giận làm gì. Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, dù có vào phủ làm di nương thì cũng không thể vượt qua được muội. Cần gì phải nổi giận đến vậy?”

Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên một tiếng cười nhạt:

“Hừ, lúc Khương gia còn chưa gặp biến cố, tổ phụ nàng chính là ngự sử đại phu, tam phẩm chánh quan, còn cao hơn chức lục phẩm của tạ muội muội nhà ngươi đến mấy bậc. So với Quan muội muội, e là vẫn còn hơn một phần.”

Ngoài cửa, không đợi Khương Vãn Nguyệt lên tiếng, Liễu Nhi đã khẽ nói nhỏ:

“Vị vừa mới cười nhạt là La di nương, tổ phụ nàng từng là Lỗ Quốc công. Còn người khi nãy lên tiếng là Quan di nương, tổ phụ làm Thứ sử Thương Châu, phụ thân hiện làm Huyện lệnh Tùng Giang.”

“Ngoài ra còn có Lạc di nương, vào phủ cùng lúc với Tạ di nương, nhưng gần đây thân thể không khoẻ nên không đến thỉnh an.”

Khương Vãn Nguyệt có chút bất ngờ liếc nhìn Liễu Nhi một cái.

Tuổi còn nhỏ, vậy mà tình hình trong phủ lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Thấy trong phòng đã yên tĩnh lại, nàng mới thong thả bước lên trước. Đợi nha hoàn vén rèm, Khương Vãn Nguyệt lúc này mới bước vào.

Nàng vừa đặt chân vào cửa, lập tức cảm nhận được mấy ánh mắt trong phòng đồng loạt hướng về phía mình.

Khương Vãn Nguyệt đảo mắt một lượt, mỉm cười, chậm rãi cất lời:

“Vãn Nguyệt tham kiến các vị tỷ tỷ.”

Ba vị di nương trong phòng phản ứng mỗi người một khác.

Người mặc váy lụa màu hồng bạc, dung nhan tươi đẹp, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi, thần sắc không chút thân thiện.

Đây tất nhiên là Tạ Lan Tích.

Nữ tử mặc váy áo màu vàng nhạt hơi ánh đỏ khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười khách khí.

Người ấy là Quan di nương.

Đối diện hai người là một nữ tử vóc dáng cao gầy, trông lớn hơn Khương Vãn Nguyệt chừng hai ba tuổi, thần sắc lạnh nhạt. Nàng chỉ liếc nhìn Vãn Nguyệt một cái rồi gật đầu nhè nhẹ xem như chào hỏi, không nói thêm lời nào.

Chỉ cần nhìn qua ba người là có thể đoán ra được tính tình ai nấy khác biệt thế nào.

Khương Vãn Nguyệt không nói gì, thong thả bước tới ngồi vào vị trí cuối cùng bên trong.

Vị trí nàng ngồi, đối diện vừa khéo là Tạ Lan Tích.

Tạ Lan Tích thi thoảng lại liếc nhìn nàng, trong đáy mắt là vẻ chán ghét không hề che giấu.

Khương Vãn Nguyệt chỉ coi như không nhìn thấy gì, thần sắc vẫn như cũ, nhẹ nhàng, thản nhiên.

Chẳng bao lâu, bên trong nội thất vang lên tiếng động, Vương phi từ trong bước ra.

Mọi người trong sảnh đồng loạt đứng dậy hành lễ, chờ đến khi Vương phi ngồi xuống ghế trên mới cùng nhau khom người hành phúc lễ.

“Thiếp thân tham kiến Vương phi.”

Vương phi khoát tay ra hiệu cho mọi người đứng lên, ánh mắt khẽ đảo một vòng, dừng lại ở chiếc ghế gần mình nhất vẫn còn để trống.

“Trắc phu nhân sao chưa thấy tới?”

Lời vừa dứt, ngoài cửa liền truyền vào tiếng bước chân vội vã, một tiểu tỳ nữ bước nhanh vào, cúi đầu bẩm báo:

“Hồi bẩm chủ tử, trắc phu nhân vừa cho người đến nói nhị công tử không khỏe trong người, nên hôm nay không thể tới thỉnh an.”

Vương phi nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ xua tay cho tỳ nữ lui xuống.

Khương Vãn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt khẽ động, trong lòng dâng lên chút tò mò về vị trắc phu nhân này – người mà nàng chưa từng gặp mặt.

Nghe nói năm ấy Tĩnh Vương vừa thành thân đã lập tức rời kinh ra biên cương, suốt năm năm không trở lại. Khi đó, Vương phi đang mang thai, nên lưu lại kinh thành không theo chồng. Những thê thiếp khác đều là sau này mới được nạp vào, riêng chỉ có Thôi Yên – trắc phu nhân – là người Vương gia mang từ biên cương về.

Nghe đồn rằng huynh trưởng của Thôi Yên từng cứu mạng Tĩnh Vương, trước khi qua đời còn gửi gắm muội muội cho ngài. Nhưng lời đồn thật giả thế nào thì chẳng ai dám chắc. Nếu đúng là có ân cứu mạng, mà Vương gia lại nạp muội muội người ta làm thiếp, nghe thế nào cũng thấy không ổn.

Dù sao lời đồn có thế nào, thì chuyện Vương gia sủng ái Thôi Yên là điều không thể chối cãi.

Chẳng những phong nàng làm trắc phi, còn cùng nàng sinh được một trai một gái. Chỉ tiếc, nhị công tử lại thân thể yếu ớt, chưa đầy ba tuổi đã thường xuyên đau ốm, chỉ sợ khó mà nuôi lớn.

Khương Vãn Nguyệt nghĩ ngợi miên man, mà bên kia, Vương phi cũng không có tâm tình nói chuyện. Chỉ nhấp vài ngụm trà rồi liền cho mọi người lui xuống.

Đám di nương lần lượt rời khỏi chính viện.

Khương Vãn Nguyệt đi ở cuối hàng, còn đang mải suy nghĩ, không để ý phía trước liền suýt nữa đụng vào người.

Tạ Lan Tích bỗng quay đầu lại, sắc mặt tức giận, đưa tay đẩy nàng một cái:

“Ngươi không có mắt sao?”

Khương Vãn Nguyệt đứng lại, khẽ phủi chỗ bị đụng, giọng bình thản:

“Ta đi không nhanh, là ngươi đột nhiên dừng lại, mới suýt va vào nhau.”

Tạ Lan Tích lập tức dựng mày:

“Ngươi còn dám cãi? Rõ ràng là ngươi không nhìn đường!”

Khương Vãn Nguyệt chẳng buồn đôi co. Nàng cùng tuổi với Tạ Lan Tích, nhưng tính tình người kia thì cứ như tiểu hài tử, tranh chấp chuyện này chẳng có gì hay ho. Chẳng lẽ Vương phi lại đi phân xử ai đụng ai trên đường ra khỏi viện?

Nếu tất cả di nương trong phủ đều dễ bị khiêu khích như Tạ Lan Tích, vậy mục đích của nàng e là sẽ dễ dàng thành công.

Chỉ tiếc, không phải ai cũng đơn giản như vậy.

Lúc này, Quan Nhu đi phía trước ngoảnh đầu lại.

“Sao Tạ muội muội lại nổi giận? Khương muội muội chắc chắn không cố ý đâu, muội bỏ qua cho nàng đi.”

Nàng vừa nói vừa quay đầu mỉm cười với Khương Vãn Nguyệt:

“Khương muội muội à, Tạ muội muội tính tình vốn thẳng thắn, chẳng phải cố ý gây khó dễ đâu. Hay muội nể mặt ta, xin lỗi Tạ muội muội một câu, chuyện này coi như bỏ qua được không?”

Khương Vãn Nguyệt lặng lẽ quan sát ánh mắt Quan Nhu, đuôi lông mày hơi nhướng.

Nếu không phải lời nói có chút mùi vị xúi giục, nàng suýt nữa tưởng rằng người trước mặt là người thật lòng tốt bụng.

Một bên nói nàng không cố ý, một bên lại muốn nàng xin lỗi. Thật coi nàng là người dễ bị bắt nạt sao?

Ngón tay Khương Vãn Nguyệt nhẹ vuốt ống tay áo, chậm rãi mở lời:

“Quan di nương là quan gia lão gia trong nha môn sao? Mà cũng hay xét phải trái như vậy? Trong phủ, chẳng phải mọi chuyện đều do Vương phi định đoạt sao? Nếu di nương sốt sắng như vậy, chắc là muốn thay Vương phi phân ưu? Nếu vậy, để ta giúp ngươi nói với Vương phi một tiếng nhé?”

Sắc mặt Quan Nhu khẽ biến, cố gắng giữ vẻ cười:

“Chỉ là việc nhỏ thôi, cần gì làm phiền đến Vương phi?”

Tạ Lan Tích đứng bên nghe vậy càng tức giận, kéo tay áo Quan Nhu:

“Sao lại không thể nói với Vương phi? Ta liền đi bẩm ngay, để Vương phi trừng phạt nàng!”

Quan Nhu hoảng hốt giữ nàng lại, vội vàng khuyên can, phải mất một lúc mới dỗ được Tạ Lan Tích bình tĩnh.

Khương Vãn Nguyệt lúc này đã ung dung rời đi, dẫn theo Liễu Nhi ra khỏi sân.

Quan Nhu dõi mắt nhìn bóng hai chủ tớ họ khuất xa, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lùng khó lường.

Ra đến nơi không người, Liễu Nhi thấp giọng nói:

“Di nương, người mới vào phủ mà đã chống đối Quan di nương với Tạ di nương như vậy, có khi nào sẽ thiệt thân không ạ?”

Khương Vãn Nguyệt nhướng mày cười khẽ:

“Ngươi lo các nàng sẽ liên thủ đối phó ta? Hai người bọn họ có hay thân thiết bên nhau không?”

Liễu Nhi lập tức gật đầu lia lịa.

Khương Vãn Nguyệt lại không hề bận tâm:

“Các nàng nếu đã muốn gây chuyện, cũng tốt thôi. Đỡ cho ta rảnh rỗi chẳng có việc gì.”

Loại người như Quan Nhu, nàng đã gặp nhiều.

Bề ngoài ôn nhu hiền thục, bên trong lại lòng dạ nhỏ nhen, toan tính từng chút. Bởi vì không được sủng, nên kết bè kéo cánh, lôi Tạ Lan Tích làm đồng minh, thực chất chỉ là tìm một con rối đứng mũi chịu sào.

Chỉ tiếc, nàng ta tưởng mình thông minh, lại quên rằng người khác không phải ai cũng ngốc.

Khương Vãn Nguyệt không nói thêm, đưa Liễu Nhi trở về chỗ ở.

Lúc này, Tú Xuân đã thu dọn ổn thỏa mọi thứ, cũng tranh thủ hỏi thăm được ít nhiều tình hình các viện khác.

Khương Vãn Nguyệt vẫy lui người ngoài, đợi Tú Xuân bẩm báo xong liền ngoắc nàng lại gần, ghé tai nàng khẽ dặn:

“Qua hai ngày nữa, ngươi nghĩ cách ra ngoài phủ, giúp ta mua một món đồ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play