Phụ thân của Khương Vãn Nguyệt là con út trong năm anh chị em, gồm hai huynh và ba tỷ muội. Nhưng đến nay, trong năm người ấy chỉ còn lại ba người.
Tiểu cô cô của nàng mất từ thuở còn bé, nhị cô cô sau khi xuất giá không lâu thì qua đời vì khó sinh. Còn lại đại cô cô là người duy nhất sống sót, từng gả cho thầy dạy của phụ thân nàng. Hai vợ chồng sống nơi xa, không thường lui tới kinh thành. Lần này Khương gia gặp nạn, đại dượng cũng vạ lây, nhưng vì ở xa trung tâm triều đình, chỉ bị giáng chức chứ không đến nỗi bị tra nhà lưu đày.
Phụ thân nàng tên là Khương Quảng, nhỏ tuổi nhất trong huynh đệ tỷ muội, nhưng lại là người có tiền đồ nhất trong nhà. Mới ba mươi lăm tuổi đã làm tới chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám, từ tứ phẩm, chỉ kém huynh trưởng là Thứ sử Khương Thịnh nửa cấp, mà Khương Thịnh nay cũng đã gần năm mươi.
Phong thư này là chính tay Khương Quảng viết gửi đến Tĩnh Vương.
Trong thư, trước hết ông thay mặt phụ thân mình gửi lời tạ tội với Vương gia, bày tỏ sự hối lỗi sâu sắc về những chuyện gần đây của Khương gia. Nhưng chỉ một đoạn sau, lời văn bỗng chuyển, nói rằng tổ phụ tuổi đã xế chiều, mắt mờ tai kém, nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm với Tĩnh Vương. Ông lại thẳng thắn bày tỏ lòng trung thành, thừa nhận chỉ có Tĩnh Vương mới là chân long chi tư, và nguyện dốc lòng vì Vương gia, sẵn sàng làm trâu ngựa, phục dịch không oán than.
Khương Vãn Nguyệt xem xong, không khỏi sững sờ.
Đây… thật sự là thư phụ thân nàng viết sao?
Nếu không phải nét bút quen thuộc, e rằng nàng còn tưởng có người mạo danh.
Cha nàng, từ khi nào lại biết… nịnh nọt đến vậy?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT