Phàn phu nhân rời đi rồi, Phàn Lâm Linh nằm lặng lẽ trên giường, thần sắc ủ ê, ánh mắt trống rỗng, tựa như mất hết linh hồn. Trong đầu nàng, lời của mẫu thân cứ thế không ngừng vang vọng.
Vốn dĩ nàng chưa từng nghĩ nhiều đến những điều đó, thế nhưng một khi đã nghe, lại không thể nào ngăn bản thân khỏi những suy nghĩ dồn dập.
Chỉ vừa tưởng đến việc tân nhân sắp nhập cung, trong lòng Phàn Lâm Linh đã dâng lên nỗi bất an khó tả.
Nàng hiểu rất rõ, bản thân không có dung mạo xuất chúng, cũng chẳng giỏi cầm kỳ thi họa. Có thể ngồi ở vị trí Thái tử phi ngày hôm nay, chẳng qua là nhờ phụ hoàng tin tưởng phụ thân nàng mà thôi.
Thái tử đối với nàng xưa nay vẫn nhạt nhẽo, lạnh nhạt đến mức khó nắm bắt.
Hắn từng làm thơ tặng cho người thiếp thất tên là Ánh Tịch, nhưng lại chưa từng viết lấy một lời cho nàng…
Trong khi đó, những tiểu thư con quan trong kinh thành, người nào người nấy đều có thể cầm bút viết thơ, đánh đàn thổi sáo, phong thái thanh nhã, tài sắc vẹn toàn, không ai không hơn hẳn nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play