Tháng mười một đến, trời càng thêm lạnh.
Sau mấy trận tuyết đầu mùa, khí trời rét buốt như cắt da. Vương phi bị cảm phong hàn, đã mấy hôm không xuất hiện, các di nương cũng vì thế không ai tới thỉnh an, chỉ yên ổn ở trong viện mình, quanh năm suốt tháng chẳng rời khỏi bếp lò hay chậu than.
Chỉ có Khương Vãn Nguyệt là khác biệt.
Tảng sáng, nàng đã dẫn theo mấy nha hoàn ra ngoài sân, tay áo mỏng quét qua cành mai khô, dáng vẻ hứng thú mà gom góp tuyết tan dưới chân giàn hoa.
Giữa lúc cây cỏ tiêu điều, hoa mai còn chưa kịp nở, muốn tìm được tuyết thủy mang theo hương hoa, quả thật chẳng dễ gì.
Nhưng đám nha hoàn bên cạnh lại không một ai oán than. Bọn họ vừa theo chân nàng bước đi, vừa chăm chú lắng nghe Khương di nương nhẹ nhàng kể về cách chọn nước pha trà tùy theo tiết trời.
“Xuân uống tuyền núi, hè dùng giọt sương trên lá sen hoặc nước đọng đầu trúc, thu chọn giọt sương sớm, đông thì dùng tuyết thủy. Nhưng tốt nhất vẫn là tuyết đầu cành mai, vừa thanh khiết, vừa phảng phất hương tịch mai, lâu không tan, hương còn vương.”
Bọn nha hoàn nghe mà tâm thần thư thái.
Mật Nhi đưa tay khều nhẹ khuỷu tay Tú Xuân, cất tiếng thì thầm:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT