Lý Thành Ngọc đương nhiên là không dám thật sự cãi lời.
Miệng thì lớn tiếng như vậy, nhưng nếu thật phải đối mặt với phụ hoàng, thì chẳng khác nào chuột gặp mèo. Dẫu có lớn gan đến mấy, nàng cũng không dám nói ra nửa câu ngỗ nghịch.
Những năm gần đây, tuy đầu óc chẳng khá lên là bao, nhưng ít ra cũng học được một điều, ấy là… xem sắc mặt người khác mà hành sự.
Vừa thấy sắc mặt Khương Vãn Nguyệt không vui, Lý Thành Ngọc liền lập tức ngậm miệng, bước chân lén lút vòng ra phía sau, đưa tay giúp nàng bóp vai.
“Nương nương… người giúp con cầu xin đi mà! Trần Vịnh chẳng phải cũng là thân thích bên Khương gia sao? Con mà gả cho hắn, chẳng phải lại càng thân thiết với người thêm một phần à?”
Hiếm hoi lắm nàng mới tự nghĩ ra được một cái lý do nghe cũng có chút ra dáng.
Chỉ là…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT