Khương Vãn Nguyệt không nói gì, thần sắc bình thản, chỉ lặng lẽ đưa tay châm nến.

Ánh nến dần sáng, sắc vàng ấm áp hắt lên dung nhan nàng. Dưới hàng mi cong cong hơi nhíu lại, đôi mắt nàng vẫn điềm tĩnh như mặt nước hồ thu, không gợn lấy một tia dao động.

“Chuyện của ta, chẳng liên quan gì tới ngươi cả.”

Nói xong, nàng đứng dậy, lấy thau đồng từ góc phòng, chậm rãi múc nước mang sang phòng bên cạnh.

Nước giếng giữa đêm mát lạnh như cắt da, nàng khẽ cắn môi, lau sạch dấu vết hoan lạc trên người, thay xiêm y sạch sẽ rồi mới trở về phòng.

Chung phòng với nàng là Thu Lăng – một nha hoàn khác cùng được đưa từ phủ Cố An hầu đến. Từ khi Tĩnh Vương liên tục gọi nàng vào thư phòng hầu hạ, ánh mắt Thu Lăng nhìn nàng liền mang theo ghét bỏ, nói năng cũng thường mang ý trào phúng.

Thu Lăng kéo chăn, nghiêng mặt nhìn dấu vết lộ mờ trên da thịt trắng nõn của nàng, cười khẩy, giọng mang vài phần châm chọc:

“Nghe nói, Lâm gia đã chọn người cho Lâm công tử rồi. Chính là tiểu thư Ngụy gia – dòng dõi thư hương, một nhà ba Trạng Nguyên, còn từng có cả thái phó. Tề Vương phi hiện nay cũng là đích nữ Ngụy thị đấy. Loại nữ tử ấy mới xứng gọi là quý nữ. Không giống như...”

Chưa nói hết lời, Khương Vãn Nguyệt đã quay đầu lại.

Ánh mắt nàng lạnh như sương sớm giữa mùa đông, chằm chằm nhìn thẳng vào Thu Lăng.

“Rảnh rỗi đến thế thì lo nghĩ xem nên làm sao để được Tĩnh Vương gọi tên đi. Cố An hầu phủ đưa ngươi tới, cũng không phải để ngươi giặt y phục quét nhà.”

“Ngươi...!”

Thu Lăng giận dữ đến đỏ bừng mặt, đập tay xuống giường, giọng gay gắt như rắn độc.

“Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Cũng chỉ là dựa vào da thịt mà leo lên giường người ta! Hứ, tưởng mình vẫn còn là tiểu thư cao quý của Khương gia sao? Ngươi còn chẳng bằng kỹ nữ trong thanh lâu! Đợi đấy, Tĩnh Vương sẽ sớm chán ngươi thôi! Ở trong thư phòng hầu hạ có bảy ngày, rốt cuộc cũng phải quay về căn phòng thấp hèn này thôi!”

Khương Vãn Nguyệt không đáp, cũng chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần. Nàng lặng lẽ khoác áo ra ngoài, đi về phía căn phòng chứa tạp vật ngay bên cạnh.

Nơi đó có nhiều đồ đạc linh tinh, song vẫn còn một chiếc giường gỗ cũ kỹ.

Nàng mệt đến không buồn nghĩ ngợi gì thêm. Vừa đặt đầu xuống gối, giấc ngủ đã cuốn nàng đi như nước chảy về nguồn.

Trong giấc mộng mơ màng, Khương Vãn Nguyệt ngỡ như mình lại trở về kiếp trước.

Hồi ấy, sau khi Khương gia bị luận tội, mẫu thân trong cơn nguy khốn đã gửi gắm nàng cho Lâm Thư Ngôn. Tình thế khi đó cấp bách, nàng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc mang thân phận thiếp thất mà vào Lâm gia.

Lâm Thư Ngôn không tệ với nàng. Nhưng một người như hắn, sao có thể không cưới vợ cả? Mà người được chọn cuối cùng, lại chính là tiểu thư nhà Ngụy – em gái của Tề Vương phi.

Ngụy gia danh tiếng lẫy lừng, ba đời có Trạng Nguyên, từng xuất thân mấy vị thái phó. Ngụy thị kia, tuy diện mạo đoan trang, song tính tình thì xảo trá, chẳng phải người dễ sống chung.

Khương Vãn Nguyệt năm đó luôn nhẫn nhịn.

Nàng từng nghĩ, chỉ cần đợi đến ngày tân hoàng kế vị, thiên hạ đại xá, có lẽ sẽ được gặp lại người thân. Nào ngờ chờ suốt ba năm dài, thứ nhận được chỉ là tin người nhà đều đã "ngoài ý muốn" qua đời.

Không cam lòng, nàng lén lút điều tra. Cuối cùng cũng tìm ra chân tướng: chính Tề Vương là người đã hạ sát thủ.

Tề Vương sợ tổ phụ nàng tiết lộ bí mật nào đó, liền sai người đốt sạch Khương gia – một đêm, 36 nhân mạng cháy thành tro.

Tề Vương!

Trong mộng, khi giấc mơ chạm đến khoảnh khắc ấy, Khương Vãn Nguyệt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.

Nàng ngồi dậy, thở dốc từng hơi, bàn tay khẽ đặt lên ngực, dỗ dành trái tim đang đập rối loạn. Một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Làm thiếp thì đã sao?

So với việc làm thiếp của Lâm Thư Ngôn – người chẳng thể bảo vệ được nàng – chi bằng trở thành người của kẻ đứng trên vạn người kia.

Kiếp trước, Tĩnh Vương chính là người thắng cuối cùng trong cuộc tranh đoạt đế vị, đăng cơ làm hoàng đế. Từng có chuyện giữa Tĩnh Vương và Ngụy Phú Tuyết – tiểu thư Ngụy thị – họ sớm có tình ý, nhưng thánh chỉ cuối cùng lại gả nàng ấy cho Tề Vương. Từ đó, Tĩnh Vương và Tề Vương trở mặt thành thù, chẳng đội trời chung.

Sau này, Tĩnh Vương giết Tề Vương, không quản triều thần dị nghị, ngang nhiên đưa Tề Vương phi vào cung, phong làm Thần phi, giữ nàng lại nơi biệt điện hậu cung, sủng ái tột bậc.

Khương Vãn Nguyệt nắm được bí mật ấy, mới có ý nghĩ liều lĩnh.

Người và người có thể khác nhau, nhưng thói quen và khí chất thì có thể bắt chước. Nàng không cố học theo dung mạo của Tề Vương phi, mà cố học lấy cốt cách, tính tình, cả những điều yêu ghét.

Nàng từng nghe không ít lời từ miệng Ngụy thị, nhớ kỹ từng chi tiết, mất hai tháng trời rèn luyện cử chỉ, lời nói, mới học được vài phần giống.

Rồi mới dám bước chân vào Tĩnh Vương phủ.

Quả nhiên, Tĩnh Vương chú ý tới nàng, giữ nàng lại làm một trong những thiếp thất nơi hậu viện.

Nhưng với Khương Vãn Nguyệt, tất cả mới chỉ là khởi đầu.

Nàng không chỉ muốn làm thiếp. Nàng muốn trở thành thiếp thất được Tĩnh Vương sủng ái nhất.

Trước khi Tề Vương phi được đưa vào cung, nàng phải giành được một chỗ đứng trong lòng Tĩnh Vương. Chỉ như vậy, mới có thể khiến chàng thay đổi cái nhìn về Khương gia. Và chỉ như vậy, nàng mới đủ lực để xoay chuyển thế cục, cứu lấy gia tộc.

Đường này tuy hiểm trở, nhưng cũng là con đường duy nhất nàng có thể đi.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu rạng sáng. Trong viện, đám hạ nhân cũng đã dậy, bắt đầu công việc. Tiếng gọi nhau, quát tháo, giục giã vang lên khắp nơi.

Khương Vãn Nguyệt day nhẹ thái dương, cố làm tan đi những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Tính thời gian, giờ này số người đi lấy nước còn chưa nhiều.

Nàng chưa kịp đứng dậy thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Không, chính xác là tiếng đạp cửa thô bạo.

Thu Lăng.

“Khương Vãn Nguyệt! Còn không mau ra làm việc? Ngươi tưởng mình còn ở thư phòng hầu hạ sao? Muốn ngủ nướng à?”

Nàng chẳng buồn để ý.

Một kẻ ngu dốt, nói năng cay nghiệt, càng đôi co càng mệt.

Thu Lăng không thấy nàng ra, tức giận đến nghiến răng ken két.

“Tiện nhân! Tưởng mình là chủ tử rồi chắc?”

Nàng đá mạnh một cước vào cánh cửa như để phát tiết, rồi xoay người hằm hằm bước ra cổng, định tìm quản sự để cáo trạng.

Vừa đến đầu viện, đã trông thấy Lương mụ mụ dẫn theo mấy nha hoàn đi tới. Mắt sáng lên, Thu Lăng vội vàng chạy lại.

“Lương mụ mụ, ngài tới thật đúng lúc! Khương Vãn Nguyệt kia lười biếng không chịu dậy làm việc, từ lúc vào phủ tới nay, việc gì cũng không động tay, rõ ràng là xem mình như khác người! Mụ mụ phải nghiêm trị nàng mới phải!”

Lương mụ mụ nhìn nàng một cái, ánh mắt có phần kỳ lạ.

Thu Lăng tưởng bà tức giận, lòng càng thêm đắc ý.

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.

Khương Vãn Nguyệt thong thả bước ra, ánh mắt trầm ổn, dáng vẻ điềm nhiên, tựa hồ như chưa từng bị giấc mộng kinh hoàng nào làm xao động cả một đêm dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play