“Nhi nữ vì trưởng bối giữ đạo hiếu, vốn là lẽ đương nhiên.”
Ngày trước, bởi Lý Giản là tội nhân, sau khi Tê Hà bị Định Vương phi dẫn đi, mọi người đều ngầm thừa nhận nàng đã được tiếp nhận bởi phủ Định Vương, từ đó không cần giữ tang lễ nữa.
Mà việc giữ tang, vốn cũng có phân chia nặng nhẹ khác nhau.
Nếu theo lễ nghi nghiêm ngặt, hẳn phải giống như Lý Thành Nghiệp, mặc vải thô áo tang, ăn cơm rau dưa đạm bạc, mỗi ngày tụng kinh cầu phúc, sớm trưa chiều đều phải tế bái, không được ra khỏi nhà, không được giải trí, cũng không được cười đùa.
Dĩ nhiên, thực tế trong triều cũng không ai quá khắt khe như vậy. Thi thoảng ra ngoài một chuyến, hoặc lén ăn chút món mặn cũng không tính là lỗi lớn. Chỉ cần không mở tiệc lớn, không vũ nhục người đã khuất hay làm chuyện bại hoại hiếu nghĩa thì đều có thể xí xóa.
Bởi vậy, việc Khương Vãn Nguyệt cho người mang chút món ngon cải thiện cho Lý Thành Ngọc, Lý Sách cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, coi như không hay biết.
Chỉ là lúc này, Tê Hà đã không còn Định Vương phi che chở, mẹ ruột của nàng – Ngụy Phú Tuyết – trong mắt người đời đã là người chết, nàng hiện tại hoàn toàn không nơi nương tựa, muốn phản kháng cũng không còn tư cách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play